Editor: Lữ
***
Trong cơn mơ màng, Chử Đồng nghe được rõ mồn một tiếng nước chảy truyền đến, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng uể oải, tựa như đời này từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được ngủ vậy.
Có lẽ do nhiều ngày liên tiếp lo nghĩ về vụ án kia, cũng có lẽ vì chuyện của chị gái, nói tóm lại là, có thể ngủ thẳng giấc thế này, cô cảm thấy cũng không tệ.
Hai mí mắt nặng trĩu díp lại không có cách nào nâng lên, cô muốn ngủ tiếp, nhưng cảm thấy rõ ràng có người đang vén áo của cô lên, cô không muốn nhắm mắt, nhưng một chút sức lực cũng không có: "Ai, ai đấy?"
Dường như có một thứ gì đó lướt qua thắt lưng cô, Chử Đồng gắng hết sức hé mắt ra, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cho đến khi có một ngọn đèn chói mắt chiếu thẳng vào, Chử Đồng mới khẽ hét lên, định giơ tay che lại, nhưng phát hiện hai tay mình căn bản không thể nhấc lên.
Cô miễn cưỡng mở mắt lên, áo blouse trắng, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô lắc nhẹ đầu, hình ảnh người cuối cùng trước khi cô hôn mê hiện lên trong đầu.
"Anh rể?"
Đôi phương không hề trả lời, Chử Đồng nhìn quanh bốn phía, ngoài cái giường này ra, hầu như không còn gì khác, không, còn một cái bồn rửa tay, vòi nước đang mở, âm thanh cô vừa nghe được chắc là phát ra từ phía đó.
Ánh mắt Chử Đồng lại rơi trên người đàn ông lần nữa, trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ đang sinh sôi.
Trước khi cô hôn mê ở cùng với Cố Thanh Hồi, lẽ nào người này...
Chử Đồng liên tục đặt câu hỏi, cô muốn làm hết khả năng để kéo dài thêm thời gian cho mình: "Đây là đâu? Anh là ai? Anh muốn gì, tiền đúng không?"
Người đàn ông xoay người lại, Chử Đồng đối mặt với ánh mắt của anh ta, mặc dù cho hắn đeo khẩu trang, nhưng Chử Đồng vẫn có thể thông qua cặp mắt kia nhận ra anh ta, cô làm ra vẻ vẫn chưa biết chuyện gì mở miệng: "Người đi cùng với tôi đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?"
Người đàn ông rướn khóe miệng, tay phải chậm rãi giơ lên, cho đến khi một con dao phẫu thuật xuất hiện trước mắt cô.
Cô hoảng sợ thất thanh: "Anh, anh muốn làm gì?"
Đối phương chống một tay lên mép giường, người đàn ông từ từ cúi xuống, tận đến lúc gương mặt gần như chạm đến Chử Đồng, ngón tay anh ta chạm vào vành tai cô, sau đó khẩu trang được tháo xuống, hai mắt Chử Đồng từ từ mở to.
Mặc dù cô cũng đoán được, nhưng so về khiếp sợ, thì thua xa khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy chớp nhoáng này.
"Là anh, hóa ra là anh."
Cố Thanh Hồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tại sao không được là tôi?"
"Người mà cảnh sát vẫn luôn muốn bắt, là anh?"
Cố Thanh Hồi đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lóe sáng.
"Chử Đồng, nếu không phải tại cô, tôi và chị cô sẽ rất hạnh phúc."
"Anh biết rất rõ trước khi gặp anh chị của tôi đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng anh lại làm ra chuyện..."
Cố Thanh Hồi như bị người ta đạp trúng chỗ đau, anh ta hung hăng cắt ngang lời Chử Đồng: "Gặp được chị của cô, tất cả đều là vợ chồng nhà cô ban cho, cô có dám nói, trong lòng cô một chút mắc nợ cũng không có?"
"Đương nhiên là có, nhưng còn anh? Anh là người mà chị ấy yêu nhất!"
Trái tim Cố Thanh Hồi đập loạn chỉ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt lại như không.
"Cô ấy yêu tôi, không sai, cho đến bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy."
"Nhưng anh lại làm ra chuyện phạm pháp, chị của tôi là một người lương thiện như thế, sau khi chị ấy biết được, sao có thể tha thứ cho anh?"
"Vậy hãy để cho cô ấy vĩnh viễn đừng biết đến."
"Cố Thanh Hồi, anh nghĩ sự việc có hơi đơn giản quá thì phải." Chử Đồng ngọ nguậy hai chân, nhưng cũng không thể lay chuyển, cô liếc nhìn Cố Thanh Hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!