Chương 49: Cô cũng có ngày hôm nay

Ăn cơm trưa xong, điện thoại của Hạ Phương bỗng vang lên âm thanh tích tích.

Cô cầm điện thoại lên mới phát hiện, lần tấn công nhẹ nhàng như thể mèo cào khi nãy của đối phương không ngờ lại phá được phòng tuyến cuối cùng của cô.

Hạ Phương thầm kêu không ổn, nhanh chóng thao tác ngay trên bàn ăn.

Cô thật sự đã xem thường T rồi.

Nhưng Hạ Phương không ngờ rằng một người phải nhờ đến Q giúp lùng sục tin tức của mình lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Nếu anh ta đã có bản lĩnh như vậy thì đã có thể tự nghĩ ra cách lần theo tin tức của cô rồi, cần gì phải nhờ đến Q?

Hạ Phương không biết rằng không phải Tư Thành không có bản lĩnh, chỉ là anh không muốn bại lộ thân phận của mình mà thôi.

Huống hồ cho dù anh tự mình ra tay thì e là kết quả tìm về cũng giống với Q, vậy sao không để Q đi làm giúp?

Lucy Mộ Dung nhìn dáng vẻ bận rộn của Hạ Phương thì đau lòng thở dài một tiếng, lặng yên chụp một tấm ảnh của Hạ Phương rồi đăng lên vòng bạn bè.

"Xót cho cục cưng nhà tui quá, bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm", còn bồi thêm một cái biểu cảm khóc lóc.

Tất nhiên Hạ Phương không hề biết chuyện này, đợi khi cô xử lý xong chuyện trên điện thoại thì đã trôi qua mười phút rồi.

Cô ý thức được vị trí hiện tại của mình không an toàn, sau khi loại bỏ hết tất cả dấu vết thì cô cất điện thoại vào túi, kéo tay Lucy Mộ Dung: "Đi thôi cục cưng, chúng ta dạo phố nào, cậu thích món nào mình mua cho món đó!"

Lucy Mộ Dung kinh ngạc nhìn Hạ Phương: "Sao đột ngột thế?"

Hạ Phương xoa đầu cô ấy: "Không phải mấy ngày nữa là sinh nhật cậu rồi à? Đứa ngốc này, mình không biết chọn quà đâu, đến trung tâm thương mại đi, cậu thích gì thì mình mua".

Lucy Mộ Dung choàng lấy cổ Hạ Phương: "Ôi ôi ôi, con bé này, mình còn tưởng cậu sẽ cho mình cả tá thuốc bổ linh tinh như mấy năm trước chứ, cậu phát tài rồi hả? Sao năm nay hào phóng vậy? Cậu có biết trung tâm thương mại bán cái gì cũng đắt không?"

Hạ Phương nhíu mày cười: "Dù sao mình cũng là nhân viên ở LM đó, mua quà cho cậu có đáng gì?"

"Ui ui, mình biết ngay cục cưng nhà mình là tốt nhất mà, đi thôi đi thôi, chúng ta đi dạo phố", Lucy Mộ Dung hứng khởi như một đứa bé, kéo lấy tay Hạ Phương rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà hàng.

Vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen vội vàng bước vào, hết nhìn đông lại nhìn tây như đang tìm kiếm ai đó.

Tư Thành toàn thân mặc đồ đen cũng vội vàng bước vào theo sau bọn họ.

Nhìn thấy Hạ Phương và Lucy Mộ Dung thì Tư Thành hơi nhíu mày lại: "Em đến đây ăn cơm à?"

Hạ Phương cũng nhíu mày, gật đầu: "Ừ, anh đi công tác về rồi à?"

Tư Thành gật đầu, anh liếc nhìn quanh nhà hàng rồi bỗng nở nụ cười mê hoặc hỏi: "Có ăn được gì ngon không?"

"Chỉ ăn qua loa thôi", Hạ Phương đáp rồi hỏi lại anh: "Anh chưa ăn à?"

Tư Thành gật đầu: "Muốn vào ăn cùng tôi nữa không?"

Hạ Phương nhìn Lucy Mộ Dung đang cười trộm bên cạnh: "Tôi phải đi dạo phố với bạn rồi".

Lucy Mộ Dung nở nụ cười rực rỡ: "Không sao đâu cục cưng ơi, nếu cậu không rảnh thì chúng ta có thể hẹn hôm khác rồi đi, không vội không vội".

"Nếu em muốn đi với bạn thì tôi không làm phiền nữa", Tư Thành hơi nghiêng người để Hạ Phương và Lucy Mộ Dung rời đi, ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm.

Tất cả những chuyện này đều là trùng hợp, hay là…

Chẳng mấy chốc, hai thuộc hạ ban nãy vừa đi vào đã ra ngoài báo cáo lại cho Tư Thành.

"Thưa cậu, không tìm được ai khả nghi cả".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!