Chiếc xe không mấy bắt mát vững vàng chạy trên đường cái.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương vang vọng.
Tư Thành trông có vẻ như đang chăm chú lái xe, thật ra là đang chờ Hạ Phương trả lời.
Lần này Tiết Phi đột nhiên đế chữa bệnh cho mẹ Hạ Phương thật ra đã khiến Tư Thành rất bất ngờ.
Dù sao mấy năm qua anh đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể mời được Tiết Phi ra mặt.
Hạ Phương và một Viện trưởng Triệu nhỏ bé làm sao có thể dễ dàng mới được người đến vậy?
Mãi đến lúc lộ ra tin tức Alice đã chuyển một số đầu thiết bị chữa bệnh về nước, đưa thẳng đến bệnh viện này thì Tư Thành mới tin rằng cô gái tựa thần long thấy đầu không thấy đuôi kia thật sự sẽ đến.
Tư Thành đã chuẩn bị không ít để bắt được cô, nhưng dù lần này ở ngay trên thành phố Giang Lâm – địa bàn của anh thì anh vẫn thất bại.
Anh không thể nghĩ được người phụ nữ kia làm cách nào để chạy thoát khỏi thiên la địa võng anh bày ra.
Anh thật sự không kiềm được muốn gặp cô.
Vậy nên khi nghe Hạ Phương hỏi mình chuyện liên quan đến Tiết Phi, Tư Thành lập tức nghĩ có lẽ Hạ Phương có thể tìm được người kia?
Cho dù không tìm được thì có lẽ Hạ Phương cũng biết tin tức gì đó hơn anh.
Nhưng Tư Thành đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của Hạ Phương.
Ban đầu anh còn tưởng cô chỉ đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, kết quả quay đầu sang nhìn thì hay rồi, cái cô kia đã ngủ quên trời quên đất.
Vậy mà bảo không mệt?
Tư Thành dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng nỗi lên một vài suy nghĩ kì lạ.
Nhất là khi anh dừng xe ở dưới khu nhà, quan sát khuôn mặt thấm đượm mệt mỏi của cô, sắc mặt của anh bỗng tối lại mấy phần.
Anh đột nhiên nắm lấy tay Hạ Phương, không ngờ cô gái vốn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng ra đòn đánh về phía anh.
Tư Thành ung dung tránh được cẳng chân và cánh tay bỗng vung ra của cô, đối diện trực tiếp với cặp mắt mông lung nhưng lại vô cùng sắc bén, tựa như ánh mắt của mãnh thú mới vừa tỉnh giấc nồng, khiến lòng anh run lên đôi phần.
Cô gái này có thật sự chỉ là một du học sinh nước Y bình thường như trên tư liệu tra được không?
Một người con gái bình thường sao lại có phản ứng nhanh nhẹn và đôi mắt sắc bén đến vậy?
Khoảnh khắc đó, Tư Thành thấy được ở Hạ Phương có thuộc tính giống như đồng loại của mình.
Anh gần như có thể kết luận được, thân phận của Hạ Phương không hề đơn giản.
Chí ít không phải chỉ là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế bình thường.
"Anh làm gì đó?", tay Hạ Phương bị nắm chặt không thể động đậy, Hạ Phương đang mơ hồ dần lấy lại sự tỉnh táo, chốc lát đã đề cao cảnh giác nhìn thẳng vào Tư Thành.
Tư Thành cúi đầu nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh đến những dấu vết nhạt màu lầm tấm trên lòng bàn tay của cô, ánh mắt chợt sâu sắc thêm đôi phần.
"Tôi chỉ đơn thuần muốn bế bà Tư lên nhà thôi mà", trên gương mặt đẹp trai của Tư Thành xuất hiện nụ cười ngả ngớn, giọng nói đậm từ tính xen lẫn sự chòng ghẹo lẫn hơi thở nguy hiểm.
"Sao bà Tư phản ứng mạnh quá vậy?", Tư Thành nhíu mày.
Mấy năm qua Hạ Phương sống lang bạc đủ nơi, trải qua biết bao bờ vực nguy hiểm, cho dù là lúc đang ngủ cô cũng sẽ giữ lại một phần tỉnh táo, để bản thân có thể bất cứ lúc nào cũng ứng phó được với nguy hiểm bất chợt.
Mà khoảnh khắc Tư Thành cầm lấy tay cô, trên người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm trùng điệp, thế nên Hạ Phương theo bản năng ra đòn đánh người, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!