Hạ Phương vừa ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi xe về thì một chiếc bốn bánh phổ thông đã chậm rãi lăn bánh tới.
Gương mặt tên yêu nghiệt nào đó hiện ra khi cửa kính xe hạ xuống khiến cô sững sờ... 𝑇hách thá𝓷h tì𝓶 được [ 𝑇𝖱u M𝑇𝖱𝗨𝐘eN. 𝑣𝓷 ]
Môi anh cong cong, biếng nhác ngả mình ra ghế, khẽ nghiêng đầu nói: "Lên xe".
Hạ Phương bật cười, mở cửa ngồi vào ghế phụ, hỏi: "Vừa tan ca à?"
Tư Thành gật đầu: "Ừm".
"Sao anh biết tôi ở đây?", Hạ Phương hỏi.
"Tôi thấy em cầm thiệp mời mà", Tư Thành nhướng mày.
Hạ Phương: …
Xe chậm rãi lăn bánh trong sự im lặng.
Tiếng nhạc êm ái du dương cất lên, nhưng âm thanh vốn nên xoa dịu tâm hồn này lại khiến đáy lòng Hạ Phương thắt lại.
Cô nhìn những tòa nhà trôi tuột về sau ngoài cửa sổ, nở nụ cười tự giễu: "Có phải tôi buồn cười lắm không?"
Tư Thành khẽ cong môi: "Sao lại nói thế?"
"Biết rõ tiệc đính hôn này là một cái bẫy mà vẫn đi, biết bọn họ không xem tôi là người nhà nữa mà vẫn khó chịu khi bị hại".
Cô ngửa mặt nhìn lên trần xe: "Tôi hết thuốc chữa rồi đúng không?"
Tư Thành tuy không biết rõ sự tình xảy ra, nhưng xét thấy đám người nhà họ Hạ đầu óc có vấn đề và gã bồ cũ thần kinh không kém, e rằng Hạ Phương đã phải chịu oan ức nhiều.
"Em hối hận vì đã đi?", anh hỏi.
Hạ Phương lắc đầu: "Không".
"Thế thì còn chữa được", Tư Thành không biết an ủi người khác nên chỉ nói được bấy nhiêu, sau đó cảm thấy không khí trên xe sượng trân nên phải tìm đề tài khác.
"Muốn ăn gì không?"
"Lẩu", Hạ Phương đáp ngay tắp lự: "Lẩu cay Trùng Khánh".
Tư Thành nhoẻn cười: "Ừm".
Nửa tiếng sau, họ có mặt tại một tiệm lẩu khách ra vào tới tấp.
Hạ Phương vừa nhúng miếng thịt béo ngậy trong nồi nước dùng đỏ quạch nào là dầu với ớt, vừa giảng giải những "bí kíp" ăn lẩu cho Tư Thành nghe.
"Bắp bò không được để lâu, nếu không sẽ dai. Anh nhúng xuống, đảo qua đảo lại tầm tám giây rồi gắp lên, ăn kèm nước chấm đặc biệt tôi làm, đảm bảo ngon tuyệt vời!"
Cô đặt miếng thịt vào chén của Tư Thành, bản thân thì gắp một miếng khác, ăn đến vui vẻ vô cùng.
Nhúng thịt, chấm nước, đưa vào miệng. Một tiếng thở dài thỏa mãn phát ra, gương mặt trắng trẻo bị lớp khói mờ che phủ, trở nên mềm mại hơn nhiều.
Hạ Phương đang chuẩn bị tấn công tiếp thì thấy Tư Thành vẫn chưa đụng đũa: "Sao vậy? Để nguội là hết ngon đấy. Ăn đi rồi tôi làm cho cái khác".
Tư Thành chần chừ lưỡng lự, cuối cùng cũng bấm bụng đưa miếng thịt đầy dầu mỡ kia vào miệng.
Vị cay nồng bùng nổ chui tọt xuống cổ họng khiến anh thiếu điều phun nó ra ngoài.
Cũng may có giáo dưỡng giúp anh nhịn lại, đoạn chầm chậm nuốt xuốt từng chút một, cảm nhận được thế nào là vừa cay vừa tê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!