Chương 3: (Vô Đề)

Liên tử

1. Mùa xuân vẫn chưa qua, mùa hè đã vội đến. Ánh nắng gay gắt.

Không khí ngột ngạt, sực nức mùi kem chống nắng của Liên Tử. Trong cái thành phố dường như có thể nhìn thấy những con virus SARS, mặt trời một lần nữa bị bỏ quên.

Những chiếc khẩu trang trên miệng, người qua đường đủ các màu.

Thực ra trong lòng không thấy buồn lắm, chỉ hơi có một chút hụt hẫng.

"Sau này có quay trở lại nữa không?" Tôi hỏi.

"Có lẽ không." Liên Tử cười, nụ cười nom rất kỳ lạ.

Tôi nhìn Liên Tử, cái khẩu trang quá khổ gần như che kín mặt cô, chỉ lộ hai con mắt.

Mắt là cửa sổ tâm hồn. Hồi nhỏ đi học, cô giáo nói vậy.

Nhìn vào cửa sổ của Liên Tử, chỉ thấy nỗi thất vọng chán chường và lạnh lùng.

Liên Tử không ngoảnh lại nhìn tôi, có lẽ nếu không làm như vậy, sự cao quý của cô sẽ mất đi.

Liên Tử sẽ không quay trở lại, thực ra không hỏi tôi cũng đoán biết.

Liên Tử rất cao ngạo, rất tự tin, nàng Liên Tử cao ngạo tự tin sẽ không quay trở lại.

Liên Tử chui vào taxi, nói tạm biệt.

2. Mùa hè năm ngoái, Liên Tử chuyển từ Thượng Hải đến thành phố này, học cùng lớp với tôi. Cô rất ít nói, lúc nào cũng khác biệt với mọi người bởi vẻ cao ngạo, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước, thân hình hoàn hảo với những đường cong quyến rũ, và một thứ bất di bất dịch

- khẩu âm Thượng Hải, rất đặc biệt, hoàn toàn không giống những nữ sinh ngây thơ của thành phố này.

Thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, vừa ngây thơ vừa có vẻ gì bí hiểm.

Liên Tử nói tiếng phổ thông rất hay. Đó là nét quyến rũ bọn con trai trong lớp. Những câu nói ít ỏi của cô, phần nhiều khiến người khác mất lòng, nhất là các nữ sinh.

Tôi không phải là tri kỷ của cô. Tôi chỉ là một người bạn cùng phòng bình thường.

Trên bàn của Liên Tử luôn có mấy bông bách hợp cắm trong bình. Hoa bách hợp nở rất đẹp.

Đóa nào cũng vươn lên với tư thế sinh tồn ngạo nghễ.

Tôi trở thành bạn của Liên Tử một cách ngẫu nhiên; nếu không có đêm đó, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ biết gì về cô.

Đêm đó rất yên tĩnh. Yên tĩnh hoàn toàn không phải là điều tốt đối với người mất ngủ.

Tôi không ngủ được, Liên Tử cũng mất ngủ. Liên Tử trong đêm mất ngủ có những điều khác thường, cô khẽ gọi tôi, sau đó rầm rì kể với tôi mối tình đầu của cô ở Thượng Hải.

Một mối tình đẹp và buồn. Không nhớ cô đã nói bao lâu, chỉ biết trong cái đêm yên tĩnh đó, Liên Tử cũng chỉ là một cô gái bình thường, cũng xấu hổ như các cô gái khác.

Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ sự bộc bạch dịu dàng của cô. Nụ cười e lệ, tiếng thở dài, và câu kết tinh nghịch, "Đừng kể với ai nhé".

Cô bảo tôi không kể với người khác, tôi sẽ không kể. Chỉ cảm thấy cô nàng ngày thường kiêu ngạo là thế nhưng lại chịu nói ra những tâm sự thầm kín với một người gần như xa lạ, quả là thú vị. Về sau có lúc, thường là vào ban đêm, cô còn nói với tôi một số chuyện khác, cũng là chuyện tình cảm nhưng với một người khác.

Liên Tử đã nói về anh ta trong một đêm trăng tròn.

"Tớ thích anh ấy", Liên Tử nói, giọng không cao không thấp.

"Anh ấy là ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!