Edit + Beta: Lạc Như
Có mấy lời, Cố Thành Chi chỉ thuận miệng nói, không coi là thật, ví dụ như:
- Nói mấy câu dễ nghe, có thể làm cho Cố Thành Chi vui liền đưa quần áo cho Sở Quân Dật.
Có mấy lời, Cố Thành Chi nói ra khỏi miệng thì đã hạ quyết tâm phải chấp hành, ví dụ như:
- Không cho Sở Quân Dật mặc quần áo, còn không cho Sở Quân Dật rời khỏi tầm mắt của hắn......
Bên chỗ Sở gia vẫn đang cho người theo dõi, báo cáo công việc cũng do Tiết Hồ làm, bất quá địa điểm đổi thành ký túc xá Hội An thư viện...(suicaonho. wordpress. com)
Tiết Hồ đờ đẫn đứng ở ngoài cửa sổ nói về hướng đi của Sở gia, đối với hành động không cho hắn ta vào phòng của Cố Thành Chi không hề tò mò, thật sự là không tò mò!
Dựa vào khung cửa sổ nghe thuộc hạ báo cáo công việc, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía tằm bảo bảo trên giường, Cố Thành Chi sờ sờ cằm, cảm thấy như vậy thật không tồi.
Mà Sở Quân Dật ở trên giường đã sớm muốn hộc máu, hết lần này tới lần khác một ngụm máu này vẫn kẹt ở trong cổ họng phun không ra mà nuốt không trôi, kẹt lại mãi cũng thành quen, nhưng y thật sự không có mặt mũi trần tru. ồng chạy ra, đành phải đem mình cuốn thành tằm bảo bảo nằm ở trên giường trừng mắt nhìn Cố Thành Chi.
"Làm không tệ, bảo các nàng cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện." Cố Thành Chi cười nói.
"Vâng, thuộc hạ biết." Tiết Hồ đáp.
"Bên phía Tuệ Khổ đại sư thì sao?" Sở Quân Dật vội vàng nói một câu.
Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn, trong lòng không ngừng an ủi mình, ánh mắt vẫn trừng Cố Thành Chi.(suicaonho. wordpress. com)
"Đã an bài thỏa đáng."
Tiết Hồ đáp.
Vậy là tốt rồi. Sở Quân Dật lại đem đầu rụt trở lại trong chăn.
Cố Thành Chi thấy không còn gì để nói, liền bảo Tiết Hồ về trước, có việc thì đến đây.
Tiết Hồ đáp một tiếng liền đi ra ngoài, đi được một nửa lại bất ngờ quay đầu nhìn về phía ký túc xá.
Quá kỳ quái, loại chuyện này lại để cho hắn đứng ở ngoài cửa sổ nói, chẳng lẽ không sợ người khác nghe được hay sao? Không lẽ bên trong đang tiến hành chuyện gì đó không thể để cho người khác biết?
Suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra, Tiết Hồ không hiểu ra sao lắc đầu rời đi.
Đừng nói là Tiết Hồ, ngay cả Sở Quân Dật cũng không rõ vì sao lại biến thành tình trạng thế này.
Cố Thành Chi lấy hết quần áo của Sở Quân Dật, ngoại trừ chăn trên người, ngay cả một bộ áo lót cũng không để lại cho y!
Trần tru. ồng nằm trong chăn, Sở Quân Dật cảm giác mình sắp bị nướng chín, chưa từng thấy qua chuyện nào quá phận như vậy!(suicaonho. wordpress. com)
Không vui?
Cố Thành Chi đi tới bên giường ngồi xuống.
Ta muốn quần áo! Sở Quân Dật kéo chăn xuống, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Cặp mắt kia sáng ngời dị thường, Cố Thành Chi không tự chủ cúi xuống, hôn lên mặt Sở Quân Dật, sau đó mới nói:
"Quần áo cho ngươi, còn cho ngươi đi dạo một vòng?"
"Ta không ra ngoài! Ta chỉ ở trong phòng thôi!" Sở Quân Dật nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bây giờ, ngươi cũng có thể đi lại trong phòng, chuyện khác ta đều giúp ngươi làm, nếu cần..." Cố Thành Chi cười đến mập mờ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!