Chương 9: Nơi Nào Cũng Có Cô

Một tay Tô Mộ Tinh khoác trên eo người đàn ông.

Cảm xúc ấm áp cách một lớp áo sơ mi mỏng manh xuyên thấu đến tay rồi một đường hướng lên, từng chút từng chút lan dần lên đôi má cô, còn có tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ hữu lực kia được phóng đại đến vô hạn, bình bịch bình bịch, cực kì giống xe tăng quân sự xông pha ngang dọc, đánh đâu thắng đó.

Hương thơm tươi mát của sữa tắm nhàn nhạt vương vấn nơi chóp mũi cũng mượn cơ hội này lan tỏa khắp cơ thể, mang theo mùi vị mê hoặc lòng người.

"Hồn lạc nơi đâu rồi?" Giọng nói rầu rĩ lại vang lên lần nữa, từ đỉnh đầu vang vọng.

Lần này, cô triệt để hoàn hồn.

Tô Mộ Tinh rút tay lại, tay chân có chút uống cuống, thuận theo từng bậc cầu thang lùi về phía sau, thẳng đến khi va vào tay vịn cầu thang bằng gỗ, mạn sườn va vào hơi đau, hai tay cô giữ lấy eo, vô thức xoa xoa qua lại.

"Xin lỗi.

" Tô Mộ Tinh nhìn xuống dưới, ít nhiều có hơi chột dạ, "Sẽ không có lần sau nữa.

"

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên ngưng đọng, không trả lời.

Tô Mộ Tinh thấy anh không có phản ứng gì thì giọng nói cũng trở nên ngượng ngùng, ấp úng: "Em cam đoan.

"

Hứa Thanh Nhiên híp mắt, một tay vẫn luôn đút trong túi áo, một tay khác lại vân vê nửa điếu thuốc kia, đầu thuốc bị vê đến biến hình, sợi thuốc lá lần nữa rụng lả tả từ trong giấy gói đã rách nát, bất tri bất giác bay xuống tận hai tầng cầu thang.

Đây không phải thuốc lá dành cho phụ nữ thường gặp mà là thuốc lá Giang Tô, loại mạnh nhất.

Anh ngước nhìn cô, ánh sáng trong hành lang không được tính là sáng sủa, chỉ có một chiếc bóng đèn được treo cao, người đối diện tựa vào tay vịn, hơi cụp mí mắt, vài sợi tóc rũ xuống sườn mặt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đây đỏ ửng, cánh mũi kích động phập phồng, đôi môi đỏ mọng mím chặt, đáy mắt chất chứa sự hoảng loạn xen lẫn với chút bất bất lực không cách nào che dấu.

Hứa Thanh Nhiên khẽ gật đầu, giọng hơi trầm: "Không có lần sau.

" Anh chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng chứ cũng không nói thêm điều gì.

Tô Mộ Tinh nháy mắt, gật gật đầu.

Hứa Thanh Nhiên dời mắt khỏi người Tô Mộ Tinh, nghiêng người xuống cầu thang.

Chờ người đàn ông đi xa một chút, Tô Mộ Tinh mới ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, không biết từ khi nào mà lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô đá gót chân xuống bậc thềm mấy cái, thầm mắng trong lòng, mấy năm gần đây có tình cảnh nào chưa từng trải qua, làm sao lại đột nhiên giống như một người không có não thế này.

Cô không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.

Ánh mắt dõi theo Hứa Thanh Nhiên đi xuống, nhịp chân từng bước từng bước rơi trên đá cẩm thạch sáng bóng, tiếng bước chân trong hành lang hun hút vắng vẻ lộ ra sự trống rỗng lạ thường, rất nhanh, người đàn ông vượt khỏi tầm mắt cô, chỉ để lại tiếng vang vọng không chỗ nào trốn chạy cùng cơn gió đêm lang thang tàn phá bừa bãi khắp nơi.

Mấy năm nay, An Thành phát triển rất nhanh, đường nhựa không ngừng được sửa chữa lại rộng rãi hơn, hai bên đường trồng cả hàng cây ngô đồng Pháp, ánh trăng sáng nhàn nhạt lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên mặt đất hòa quyện với quầng ánh sáng lung linh màu vàng nhạt tỏa ra từ đèn đường.

Chín giờ tối, trên đường không có nhiều xe, trừ lúc ngẫu nhiên gặp đèn đỏ thì hầu như thông thoáng không bị tắc đường.

Điện thoại rung lên, Tô Mộ Tinh mò lấy điện thoại trong tủ chứa đồ rồi liếc xem một cái, hiển thị có cuộc gọi đến, là Lý Hàng Vĩ.

Cô do dự một lúc, mới bấm nhận, "Alo, Hàng Vĩ.

"

Lý Hàng Vĩ là người thẳng thắn, có việc liền nói thẳng, "Chị, người phụ nữ lần trước ấy, lần này lại dẫn một người rời đi, vừa mới đi xong, có cần đi theo không?"

Tô Mộ Tinh trả lời: "Không cần, sau này cũng không cần theo nữa.

" Bê bối về mấy mối quan hệ bất chính của Lục Y Vân cô có đủ rồi, những thứ lần trước chụp được ở Diễm Hội đã đủ làm vốn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!