Chương 8: Ôm Ấp

Hứa Thanh Nhiên cũng chú ý đến Tô Mộ Tinh bên kia, anh liếc cô một cái, chẳng tiếp lời, bước chân vững vàng như bay đi về phía đồn cảnh sát.

Tô Mộ Tinh chạy chầm chậm theo sau Hứa Thanh Nhiên, lúc này cô mới chú ý đến chiếc xe cứu thương dừng ngoài cổng chính đồn cảnh sát. 

Xe của bọn họ chỉ có thể đỗ ở bên ngoài nhưng xe cứu thương có thể trực tiếp đi vào.

"Bác sĩ Hứa, sao anh lại đến đây?" Người nói chuyện là bác sĩ cấp cứu bên đó.

"Tôi nhận được điện thoại của y tá trưởng nói tìm được bệnh nhân rồi." Hứa Thanh Nhiên giải thích đơn giản một câu, "Tình hình bệnh nhân như thế nào?"

Khoảng năm giờ chiều, khi y tá muốn đổi thuốc cho bệnh nhân giường số 17 thì phát hiện bệnh nhân biến mất, lúc đó anh đã tan làm rồi đang trên đường về nhà, nhận được điện thoại lập tức quay đầu xe trở lại bệnh viện. 

Bệnh nhân giường 17 là do anh phụ trách, anh là bác sĩ chủ trị, tình hình của bệnh nhân không ổn.

Mấy phút trước, phòng cấp cứu lại nhận được cuộc điện thoại gọi cấp cứu 120 của người nhà bệnh nhân, anh liền trực tiếp đến đồn cảnh sát.

"Không tốt lắm, vừa nãy tim bị ngừng đập tạm thời." Trên trán bác sĩ cấp cứu lấm tấm mồ hôi, "May mắn là chúng tôi đã sớm có chuẩn bị, điều động xe đến ngay lúc đó."

Hứa Thanh Nhiên lên xe cứu thương, nhìn qua điện tâm đồ, tầm mắt rơi vào cáng cứu hộ, "Về bệnh viện."

"Tiểu Mộng! Tiểu Mộng làm sao vậy!" Diệp Mộ Đình từ trong đồn cảnh sát chạy bổ ra ngoài, hai cảnh sát theo sát phía sau tay chân nhanh nhẹn khống chế cậu ta.

"Bây giờ anh không thể đi!"

Tô Mộ Tinh nhìn Diệp Mộ Đình, cô đột nhiên không rõ tình huống là như thế nào.

"Tiểu Mộng làm sao vậy! Tiểu Mộng có sao không!" Mặt Diệp Mộ Đình mảng xanh mảng tím, cậu ta gầm lên, hốc mắt đỏ bừng.

Cửa xe cứu thương đang muốn đóng lại, Tô Mộ Tinh thấy thế liền bất chấp chặn một tay lên cửa xe, "Bác sĩ Hứa, cô ấy thế nào rồi?"

Hứa Thanh Nhiên lườm cô một cái, ngữ khí cực lạnh, "Tạm thời không chết được."

Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu với bác sĩ cấp cứu bên kia, đối phương lập tức đứng dậy đẩy nhẹ tay Tô Mộ Tinh ra, hung hãn sập cửa xe lại.

Xe cấp cứu rất nhanh rời đi.

Diệp Mộ Đình suy sụp ngồi xuống đất, trên mặt toàn là nước mắt.

"Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của cậu ấy, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mộ Tinh chạy đến bên cạnh Diệp Mộ Đình, kéo cánh tay đỡ cậu đứng dậy, "Bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

"Cậu ta là em cô?" Nói chuyện là một vị cảnh sát mặc cảnh phục phía bên tay trái, anh ta đánh giá Tô Mộ Tinh vài lần, "Đi vào rồi nói."

Tô Mộ Tinh kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống, Diệp Mộ Đình cũng ngồi bên cạnh, cậu hung hăng lau  mặt, trong mắt ngập tràn vẻ xấu hổ.

(Ghế đẩu là một loại ghế ngồi không có chỗ dựa lưng và tay vịn, có thể có 3, 4 hoặc là 5 chân)

Tô Mộ Tinh nhìn xung quanh, có bốn người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chờ ở bên kia, người nào người nấy đều để kiểu tóc đầy cá tính, trên cánh tay xăm đen kịt một mảnh.

Trong lòng cô đã có suy đoán, cô lấy thẻ căn cước đưa cho vị cảnh sát ghi chép, vẫn là thành thành thật thật hỏi một câu, "Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của Diệp Mộ Đình, cho hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cảnh sát nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn một vòng từng người bị thương, "Một đám người này ở quán bar gây sự, người trong quán báo cảnh sát, đồng nghiệp của chúng tôi đưa bọn họ về đây giáo huấn một trận tử tế."

Một vị cảnh sát lớn tuổi hơn bổ sung, tay anh ta đang cầm bút, chỉ chỉ nắp bút về phía Diệp Mộ Đình, "Chúng tôi đã xem qua camera tại quán bar, là em cô ra tay trước."

"Đúng vậy! Chú cảnh sát, các người đừng đổ oan cho người khác! Mẹ nó tên tiểu tử kia lên cơn thần kinh, vừa lên liền cho tôi một đấm." Một tên thanh niên nhuộm tóc nâu hùa theo.

"Câm miệng!" Vị cảnh sát hơi lớn tuổi quơ hộp kính cạnh tay ném qua, "Nếu cậu không đi quấy rối bạn gái người ta thì tên tiểu tử này có thể đánh cậu sao?"

"Tôi không quấy rối! Tôi chỉ là nhìn thấy người đẹp thì lại bắt chuyện, pháp luật có quy định bắt chuyện là phạm pháp sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!