Chương 74: (Vô Đề)

Ngày hôm sau.

Tô Mộ Tinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn ở đó từ lâu rồi, trong lòng cô ấy có phần mất mát, với lấy di động ở bên nhìn đồng hồ, thời gian cũng còn sớm.

Cô ấy giãy giụa bò dậy, xỏ dép lê đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: "Hứa Thanh Nhiên...! Hứa Thanh Nhiên..."

Nghe được động tĩnh, Hứa Thanh Nhiên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tô Mộ Tinh híp mắt di chuyển chậm rì rì qua đây, anh ấy bước chân phía trước, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh tùy tiện sửa sang tóc tai, túm đơn giản sau đầu, cô ấy đi về phía Hứa Thanh Nhiên, giơ tay ôm anh ấy, ngập ngừng: "Sao anh dậy sớm thế?"

Hứa Thanh Nhiên xoa xoa tóc cô ấy, bất giác mỉm cười, "Hôm nay anh phải đi làm."

Giọng Tô Mộ Tinh rầu rĩ không vui, "Hôm nay không phải chủ nhật à?"

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên hướng ra phía sau giúp cô ấy chỉnh lại mũ, bên này không để lại quần áo để thay, Tô Mộ Tinh khoác tạm chiếc hoodie của anh, anh khẽ đáp: "Chủ nhật đã xếp ca rồi."

Tô Mộ Tinh bĩu môi, thất vọng rõ ràng, "Em hôm nay nghỉ..."

Hứa Thanh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, nói giọng ấm áp: "Xin lỗi."

Tô Mộ Tinh từ trước ngực Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng mở mắt ra, cô ấy lắc đầu mấy cái, không tán đồng mà nói: "Vì sao phải xin lỗi?"

"Hôm nay chẳng có cách nào ở cùng em."

Ngón tay Tô Mộ Tinh đặt bên hông Hứa Thanh Nhiên đan vào nhau, vẻ buồn ngủ trong giọng nói tan đi, cô ấy nghiêm túc bảo: "Em chỉ buồn tí thôi, nhưng cũng không có nghĩa là em trách anh.

Bác sĩ Hứa, chúng ta yêu nhau, em ỷ lại vào anh, nhưng không gây ảnh hưởng tới không gian riêng của mỗi người, em thích anh...! là thích mọi thứ thuộc về anh."

Hứa Thanh Nhiên nghe kĩ càng từng câu từng chữ, anh ấy hơi cúi đầu, thu hết những biểu cảm nhỏ nhặt của Tô Mộ Tinh vào mắt, khóe miệng vui vẻ giương lên, "Anh cũng thế."

Tô Mộ Tinh cũng cười, "Hôm nay em đến cục cảnh sát trước, sau đó sẽ về nhà thu dọn hành lý, buổi tối gặp nhé."

Dứt lời, cô ấy quay người đi lộn trở lại hướng phòng ngủ, cổ tay bị túm chặt, Tô Mộ Tinh một lần nữa xoay người, khó hiểu hỏi: "Sao đấy?"

Lông mày Hứa Thanh Nhiên hơi nhướn lên, kéo người vào lòng, cánh môi theo sát áp xuống, nói khe khẽ: "Thời gian còn sớm."

"......"

30 phút sau, hai người ra khỏi nhà.

Cục cảnh sát với bệnh viện, ở hai hướng ngược nhau, lại là giờ cao điểm buổi sớm, vòng qua vòng lại, phỏng chừng có khi tắc đường cả buổi.

Tô Mộ Tinh không để Hứa Thanh Nhiên đưa, hai người tách nhau ở cửa, bắt một chiếc taxi chạy đến cục cảnh sát.

Đêm qua, cô ấy nhận được tin nhắn của Tô Mặc, Diệp Lộ cực kỳ phối hợp, vụ án tiến triển thuận lợi.

Diệp Lộ không phái người theo dõi Hoàng Chinh, mà Hoàng Chinh quả thật đã đi tìm Diệp Lộ, không chỉ một lần, lần gần đây nhất, chính là ngày hôm sau cái lần đầu tiên cô ấy tìm đến tiểu khu Hải Hinh.

Cũng như lúc Hoàng Bình nói trong phòng thẩm vấn, Diệp Lộ đánh sập công ty Hoàng Chinh, là nguyên nhân gây ra vụ bắt cóc năm đó.

Diệp Lộ không biết quan hệ giữa Hoàng Chinh và Hoàng Bình, chủ mưu vụ bắt cóc là Hoàng Bình, là một người "tàng hình", nhưng thời gian phát sinh quá trùng hợp, Diệp Lộ lại là người cực kỳ thông minh, tự nhận chưa từng làm chuyện kết thù, trừ bỏ phá đổ cái cọc Hoàng Chinh kia.

Mười năm, cũng đủ để ông ấy chỉnh lí ngọn nguồn trong đó, ông ấy không đoán được có sự tồn tại của một người như "Hoàng Bình", nhưng tuyệt đối chắc chắn việc này tám phần không thoát được có can hệ với Hoàng Chinh, đương nhiên, ông ấy không có chứng cứ, nhưng ông ấy càng chột dạ thêm.

Hạng mục núi Linh, mấy trăm triệu quăng vào, thời gian hoàn vốn quá dài, cơ bản là vụ kinh doanh lỗ vốn.

Vì thế, bắt đầu từ ba năm trước, cũng chính là lúc Hoàng Chinh từ chức giáo viên để khởi nghiệp, Diệp Lộ chủ động liên lạc với Hoàng Chinh, mất bò mới lo làm chuồng.

Chuyển một món tiền lớn dưới danh nghĩa Hoàng Chinh, đây cũng chính là lí do mà hồi đó trong lúc phỏng vấn, cô ấy có thể vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Hoàng Chinh trên tường của một viện phúc lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!