Chương 72: (Vô Đề)

Tô Mặc đưa tổ viên về đơn vị, đoàn người Quý Nham còn đang trên đường về cục, giám định dấu vết cần thời gian, vừa vặn trống ra thời gian ăn cơm.

Cửa phòng họp kéo ra, Tô Mặc xách đồ ăn nhanh tiến vào, đẩy cơm hộp đến đối diện, "Cũng không tệ lắm, tạm một tí vậy."

Tô Mộ Tinh hơi đứng dậy, với lấy hai hộp, một hộp đẩy đến trước mặt Hứa Thanh Nhiên, "Ăn cơm nào."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên từ từ trượt xuống dừng ở hộp giấy màu trắng, dây chun màu vàng quấn chặt thành chứ "Điền", giọng điệu anh ấy hờ hững: "Em mở hộ anh."

Tô Mặc ngồi ở đối diện, tay đang tách chiếc đũa không kìm nổi run lên, ánh mắt liếc qua, "Anh tàn phế à?"

Hứa Thanh Nhiên mặt không biến sắc, Tô Mộ Tinh lừ mắt nhìn Tô Mặc, giọng lạnh nhạt cất lên: "Tô Mặc, anh nói chuyện kiểu gì đấy."

Tô Mặc: "......"

Tô Mộ Tinh cởi bỏ dây chun, vạch nắp giấy lật sang một bên, "Được rồi."

Khóe môi Hứa Thanh Nhiên giương lên rất khẽ, giơ tay đón lấy, nói giọng ấm áp: "Cảm ơn em yêu."

Tô Mặc lắc đầu cạn lời, vùi đầu ăn của mình.

Thời điểm Hứa Thanh Nhiên ăn cơm, không nói chuyện mấy, ngược lại Tô Mộ Tinh thường thường thì thầm mấy câu, Hứa Thanh Nhiên thấy cô ấy ăn nhanh, lẳng lặng gắp món mặn trong hộp cơm chuyển sang phần cơm tẻ cho Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh và sạch đồ ăn của mình, nghiêng mắt thoáng qua, "Anh không ăn tí nào à?"

Đuôi mắt Hứa Thanh Nhiên lướt qua Tô Mặc vài giây, nói một câu cực có ý ám chỉ: "Em vất vả rồi."

Đáy lòng Tô Mộ Tinh mềm nhũn, tay rảnh rang không kìm được sờ đùi Hứa Thanh Nhiên, lực nắm vừa vặn, đầu ngón tay vuốt ve theo quy luật cái được cái chăng, có ý đồ xấu xa.

Tô Mặc khẽ xì một tiếng, lời ẩn ý của Hứa Thanh Nhiên sao anh ấy có thể không hiểu, anh ấy ngẩng đầu, chợt vươn đôi đũa gắp cái đùi gà đang chuẩn bị gặm sang cho Tô Mộ Tinh, cũng nói: "Vất vả quá, ăn nhiều một tí."

Tô Mộ Tinh ngước mắt lẳng lặng nhìn Tô Mặc, ngữ khí hòa hoãn, "Anh...."

Tô Mặc cho rằng Tô Mộ Tinh ngại, anh ấy lắc đầu không tán đồng, "Nên mà, ăn đi."

Tô Mộ Tinh liếm liếm môi, ánh mắt ghét bỏ, "Tô Mặc...! trên đùi gà có nước bọt của anh, anh không biết dùng đũa chung hả?"

"......." Tô Mặc thiếu điều sặc chết, anh ấy ngơ ngẩn nhìn về phía Tô Mộ Tinh, lại chỉ chỉ Hứa Thanh Nhiên bên cạnh, "Không phải anh ta cũng không dùng đũa chung!"

Tô Mộ Tinh "Ờ" một tiếng, khẽ giễu cợt: "Bọn anh có thể giống nhau chắc?" Nói xong tay trái cô ấy hơi hơi dùng lực, ngón tay nhóe đùi ai đó một cái.

Hứa Thanh Nhiên túm lấy cái tay quấy rối của Tô Mộ Tinh, hời hợt mở miệng, "Đương nhiên không giống nhau."

"......."

Tô Mặc hoàn toàn nóng máu, đũa của anh ấy ném lên bàn, buông lời căm phẫn: "Tô Mộ Tinh! Mẹ nó chứ em bảy tuổi còn cưỡng hôn anh, tám tuổi rồi còn đòi ngủ với anh!"

Tô Mộ Tinh: "......"

Nói xong, Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, liếc sang Hứa Thanh Nhiên, mở miệng tằng tằng: "Tình cảm gần 30 năm là thứ mà mấy người mới chỉ được vài tháng có thể so chắc?

Anh ấy hơi dừng, lại là một tiếng hừ lạnh nhạt, "Đẹp trai có gì mà hơn người, cũng không xem xem bản thân đã bao tuổi."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Tô Mộ Tinh gắp trả đùi gà vào hộp cơm của Tô Mặc, lạnh lùng vạch trần: "Đẹp trai là đã hơn anh rồi."

Bàn tay Tô Mặc vuốt tóc mái, khóe miệng xì nhẹ, mở lời với Hứa Thanh Nhiên ở bên: "Nào, gọi một tiếng anh trai thử xem nào."

Tay Hứa Thanh Nhiên nắm lấy cổ tay Tô Mộ Tinh, không cho cô ấy cử động, nâng mí mắt ngó Tô Mặc, không chút để ý mà nói: "Tôi lớn hơn cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!