Chương 49: Vị Chua Vô Cùng Nhá

Hứa Thanh Nhiên nghẹn không thể tiếp lời, tâm trạng Tô Mộ Tinh vui vẻ suốt một buổi sáng.

Buổi chiều, Tô Mộ Tinh bị Lý Phong gọi vào văn phòng.

Sắp đến cuối năm, chuyên mục muốn làm một loạt tin đông ấm, chủ đề phỏng vấn là giới thiệu đơn vị công ích, định vị đại khái ở viện phúc lợi hoặc cô nhi viện kiểu dạng như thế, cũng có thể tiện thể làm sóng tuyên truyền, còn có thể định hướng xã hội quyên góp được một khoản tiền từ thiện.

Vốn dĩ bản tin này do Lục Hàm Hàm nhận, chứ trong tay cô ấy trừ tin tức thường ngày, còn có một chuyên đề pháp trị trực tuyến, nhưng giữ vững nguyên tắc quan tâm phụ nữ mang thai, cố gắng giao việc phỏng vấn hiện trường cho đồng nghiệp khác, đây là thông lệ trong đài, Tô Mộ Tinh cũng không có ý kiến, đồng ý nhận ngay.

Từ văn phòng Lý Phong đi ra, Tô Mộ Tinh nhận được điện thoại của Lâm Thâm, bảo là hôm nay xuất viện, muốn hẹn gặp mặt cô ấy, Tô Mộ Tinh từ chối, Lâm Thâm kiên trì lạ thường, Tô Mộ Tinh đành phải đồng ý.

Thời điểm tan tầm, Lâm Thâm đứng dựa bên cạnh xe ở cửa đài truyền hình, thấy Tô Mộ Tinh đi ra, anh ấy đón trước, gọi với giọng ấm áp: "Tiểu Mộ."

Tô Mộ Tinh dừng lại cách ba bước, rất thẳng thắn, "Tìm em có việc?"

Tầm mắt Lâm Thâm dừng trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh, sửng sốt vài giây, lên tiếng: " Chuyện hai ngày trước, cảm ơn em."

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn thẳng anh ấy, "Việc nên làm thôi, không cần khách sáo như vậy."

Lâm Thâm thu tầm mắt xoay người kéo cửa xe ghế phụ, "Mời em ăn bữa cơm, chẳng có ý gì khác."

Tô Mộ Tinh do dự vài giây, vẫn lên xe.

Dọc đường đi, Lâm Thâm chuyên tâm lái xe, Tô Mộ Tinh cũng không chủ động mở miệng, con người Lâm Thâm xưa nay luôn ít lời, lúc mím môi không nói lời nào, khí chất lạnh lùng, là kiểu thờ ơ trước sau như một, không dễ làm thân.

Làm người ta kinh ngạc giống hệt Hứa Thanh Nhiên.

Tô Mộ Tinh lắc đầu, xóa đi suy nghĩ kì lạ trong lòng, tầm mắt bay ra ngoài ngoài cửa xe.

Ô tô dừng lại, Tô Mộ Tinh đẩy cửa xuống xe, khoảnh khắc thấy rõ cảnh phố xá, bước chân chợt dừng.

Lâm Thâm vòng qua trước xe, đi đến bên cạnh Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh nhìn biển hiệu cũ hơi ố vàng, nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Thâm, "Là quán ngày trước?"

Lâm Thâm cười gật gật đầu, "Quán chưa đóng, chỉ thay đổi địa điểm."

Tô Mộ Tinh ít nhiều có chút sửng sốt, không ngờ Lâm Thâm sẽ mời cô ấy đến đây ăn cơm.

Lúc trước hai người ở bên nhau, cô ấy không thích mấy nhà hàng hoa hòe hoa sói, luôn thích đến những quán nhỏ đầu đường, dần dà, đã phát hiện một số chỗ có hương vị đặc biệt, hồi đó quán nhỏ chuyên nấu món ăn gia đình này là nơi bọn họ ghé tới nhiều nhất, sau khi xảy ra chuyện, Lâm Thâm cũng sẽ thường xuyên đưa cô ấy tới chỗ này ăn cơm.

Chủ quán là một đôi vợ chồng, con trai lên thành phố học đại học, năm ấy tốt nghiệp gặp tai nạn xe, người đã mất, hai ông bà tiêu hết số tiền tích lũy nửa đời người chuyển từ nông thôn vào thành phố, thuê gian hàng, ở lại nơi năm ấy con trai đã ra đi, chớp mắt đã bao năm.

Đây là sau khi hai người đến nhiều lần rồi, mới biết được lẻ tẻ từ đôi vợ chồng già.

Quán này cách chỗ cô ấy ở cũng chỉ hai mươi phút đi đường, mấy năm trước cả con phố đó bị tháo dỡ cải cách, quán cũng chẳng thấy nữa.

Lâm Thâm nhấc chân đi vào, Tô Mộ Tinh đứng nguyên tại chỗ.

Lâm Thâm đi được nửa đường, mới phát hiện người bên cạnh không theo kịp, anh ấy xoay người quay trở lại, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh đối diện với tầm mắt anh ấy, nghĩ kĩ một lúc, nói: "Đổi chỗ đi."

Cùng bạn trai cũ đi một nơi tràn ngập hồi ức thế này để ăn cơm, chung quy là không đúng lắm.

Lâm Thâm hiếm khi kiên trì thế, anh ấy đi tới, không đợi Tô Mộ Tinh phản ứng, trực tiếp dắt cổ tay cô ấy đi vào bên trong.

Tô Mộ Tinh cau mày, cổ tay giằng ra khỏi.

Lâm Thâm rũ mắt nhìn cô ấy, hồi lâu, khẽ nói câu: "Xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!