Chương 48: (Vô Đề)

Tô Mộ Tinh dựa vào tường bên cạnh, cánh tay ôm ngực, mũi chân chọc xuống đất hết lần này đến lần khác.

Một hồi lâu, cô ấy nghiêng người, khum tay gõ cửa, "Bác sĩ Hứa, anh còn định tắm bao lâu nữa?"

Bên trong không phản ứng, chỉ có tiếng nước ào ào như cũ.

Lại thêm mười phút, cuối cùng tiếng nước vòi sen cũng đã dừng.

Tô Mộ Tinh không nhịn được giơ chân vào đá cửa phòng tắm, "bịch" một phát, cô híp nửa mắt hỏi: "Đã nửa tiếng rồi, xong chưa?"

Bên trong vẫn không phản ứng.

Tô Mộ Tinh nhướng mày, có phần dở khóc dở cười.

Ba phút sau, rốt cuộc cửa phòng tắm cũng mở ra.

Hứa Thanh Nhiên ăn mặc chỉnh tề, ướt tóc, tay phải cầm cả chiếc khăn lông to màu trắng lau đầu, bước ra ngoài.

Tô Mộ Tinh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn anh, đuôi lông mày vểnh lên hỏi: "Hứa Thanh Nhiên, anh là Ninja rùa hả?"

Động tác lau đầu của Hứa Thanh Nhiên khựng lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Em có đàn ông bên ngoài à?"

Tô Mộ Tinh "A" một tiếng, nghe không hiểu.

Hứa Thanh Nhiên tiếp tục lau đầu, nói không có chút cảm xúc nào: "Ninja rùa màu xanh."

"......" Tô Mộ Tinh nghẹn một lúc, vòng lại chủ đề đang nói, "Bác sĩ Hứa, có nhất thiết phải thế không?"

Hứa Thanh Nhiên định giả ngốc, "Cái gì?"

Dưới ánh đèn, tóc anh ấy đen nhánh, hạt nước sáng lấp lánh điểm xuyết ở ngọn tóc, giọt nước hai bên thái dương tụ thành dòng men theo đường quai hàm chảy xuống, xoáy lại dưới cằm, rơi xuống mất tăm mất tích.

Tô Mộ Tinh lặng tiếng nuốt nước miếng, ngẩn ngơ giây lát, giang hai tay hướng đến anh ấy, "Anh có em mà." Có cần thiết tắm suốt nửa tiếng không?

Bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô ấy, cô gái đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, che kín mít từ đầu đến chân, ánh mắt anh ấy trong veo, nói ngữ điệu rõ ràng: "Anh sợ em không chịu trách nhiệm." Nói xong, anh ném khăn lông sang bên cạnh, xoay người đi ra ngoài.

Tô Mộ Tinh đi theo sau anh ấy, hai tay cuộn trong túi quần, "Không chịu trách nhiệm cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên bình tĩnh nói: "Ngủ với anh xong, em không chịu trách nhiệm."

Tô Mộ Tinh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, cô ấy không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Bác sĩ Hứa, anh có gì hiểu lầm em à?"

Một tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên tay nắm cửa, giải thích với vẻ đứng đắn: "Có được quá dễ dàng, thông thường đều không biết quý trọng." Anh ngừng một chút, xoay người tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt thẳng thắn câu lấy tầm mắt Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt với anh ấy, có chút mông lung.

Đây là cầm ngược kịch bản à?

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ một tiếng, ánh mắt quắp chặt cô ấy, "Hôm qua chúng ta mới chính thức ở bên nhau, huống hồ em còn có tiền án." Anh ấy nói xong từng câu từng chữ, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

"......" Tiền án.

Là nói cô ấy ngay từ đầu chỉ nhắm đến chuyện ham muốn ấy à.

Lòng Tô Mộ Tinh hơi chua xót, trong khoảnh khắc, nhưng lại bị sự ngọt ngào chiếm cứ nhiều hơn.

Bác sĩ Hứa cự nự thế này đáng yêu quá.

Cô ấy biết trong đó đều là tình yêu, tình yêu ẩn nhẫn kiềm chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!