Cơn gió ngày đông, đập vào cửa sổ cách đó không xa, vang lên những tiếng xào xạc, vài tia nắng chói lọi ló vào, bừng sáng và ấm áp, xa một chút là mấy đám mây trắng lờ lững phiêu diêu.
Tô Mộ Tinh không nỡ buông ra.
Khoảnh khắc tươi đẹp này, cho cô ảo giác về năm tháng yên bình đẹp đẽ, tất cả mọi thứ, dường như đều không còn quan trọng nữa.
Cầu thang không có người, thế nên, cô có phần được nước lấn tới, một lần nữa kiễng mũi chân, sáp đến trước mặt Hứa Thanh Nhiên hôn loạn xạ.
Hứa Thanh Nhiên cũng không ngăn cản, mặc cho cô như con chim gõ kiến chẳng biết kiêng nể là gì, nhưng cánh tay anh đặt trên hông Tô Mộ Tinh lại bất giác càng siết chặt hơn.
Tô Mộ Tinh hôn đủ rồi, đôi tay ôm cổ người đàn ông buông ra, bàn chân hạ xuống đất, cô ngước nhìn Hứa Thanh Nhiên, gọi khe khẽ: "Bác sĩ Hứa."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên điểm xuyết nét tươi cười, như mùa xuân đến sau những bông tuyết rơi, hàng mi dịu dàng rủ xuống, chờ cô tiếp tục nói.
Tô Mộ Tinh hơi híp mắt, đầu lưỡi cuốn lên đặt giữa hàm răng cắn nhẹ một cái, mới nói từ tốn: "Chuyện anh đã đồng ý với em."
Hứa Thanh Nhiên trả lời cô: "Chuyện anh đồng ý với em không ít đâu."
Đôi mắt giảo hoạt của Tô Mộ tinh nheo lại, cũng không vòng vo, "Mặc sức làm mưa làm gió? Anh nhớ chứ."
"......"
Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn lên, cô hơi hơi nghiêng đầu, nói cảnh cáo: "Anh đừng có lại quên nữa."
Hứa Thanh Nhiên cười nói, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, như thể cũng giăng kín nét vui tươi, "Cái này không quên, cho nên phóng viên Tô có gì dặn dò?"
Khóe môi Tô Mộ Tinh nhướng lên, cô giơ tay khêu cằm Hứa Thanh Nhiên, nói cực kì ngạo mạn: "Bác sĩ Hứa, em muốn nhìn anh mặc áo blouse trắng......"
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt, "Không phải em đã nhìn thấy rồi à?"
"Em còn chưa nói xong đâu..." Ngón cái của Tô Mộ Tinh không an phận phác hoạ trôi chảy đường viền hàm của người đàn ông, chầm chậm cười toét miệng: "Em muốn nhìn anh mặc áo blouse trắng hôn em."
"......" Không phải chứ, đây là......
Tô Mộ Tinh có chút hùng hổ hăm doạ, mũi chân lại kiễng lên, môi ghé lại gần cắn vài cái lên cằm người đàn ông, giọng rầu rĩ, "Khó xử à?"
Hứa Thanh Nhiên hơi híp mắt, cánh môi cô gái căng mọng dường như dính vào mặt anh, trong mắt anh hiện lên một tia rực cháy, khẽ cười hỏi ngược lại: "...! Mặc áo blouse trắng mới có thể hôn em à?"
Tô Mộ Tinh nghếch đầu ngang ngược, lại có chút đắc ý gật gật đầu.
Hứa Thanh Nhiên cười, bàn tay dịch xuống theo tóc mai của cô gái, nâng mặt cô lên mà vuốt ve.
Tô Mộ Tinh khó hiểu, "Anh cười cái gì?"
Gần trong gang tấc, Hứa Thanh Nhiên chỉ hơi cúi đầu một cái, cánh môi đã dán lên, so với mỗi lần trước thì còn tiến quân thần tốc hơn, cực kỳ bá đạo, đầu lưỡi Tô Mộ Tinh phát đau theo bản năng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, Hứa Thanh Nhiên mới lưu luyến mà lui ra, đôi môi dán bên môi cô gái mổ nhẹ mấy cái.
Hứa Thanh Nhiên đỡ sau đầu Tô Mộ Tinh, khẽ cười thành tiếng, hỏi giọng khàn khàn: "Không phải phóng viên Tô không cho hôn hả?" Anh cố tình tạm dừng một chút, hít thở phả vào mặt cô, âm cuối nâng cao, "Làm sao bây giờ? Hôn xong cả rồi này."
"......" Tô Mộ Tinh hổn hển, trừng đôi mắt hạnh, "Hứa Thanh Nhiên, cmn anh giở trò lưu manh!"
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên nhếch lên một độ cong đẹp mắt, lông mày nhướn cao: "Em là bạn gái anh."
Tô Mộ Tinh mắc nghẹn, đột nhiên cô phát hiện ra hình như Hứa Thanh Nhiên không...
đơn giản như cô tưởng, tuy bình thường đều trầm mặc lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng bộc lộ vài phần ngả ngớn, có đôi khi thật sự cô còn không chống đỡ được, lưu manh đặc biệt đứng đắn, hình như cũng không mâu thuẫn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều ôm tâm tư của riêng mình.
Bỗng vang lên một giọng nói, "Thanh nhiên." Như sét đánh giữa trời quang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!