Hai người bên trong đang chiến đấu nhiệt huyết đầy mình bỗng nhiên cứng đờ người.
Một tay Tô Mộ Tinh từ đầu đến giờ vẫn vòng trên cổ người đàn ông, vừa hay đối mặt với hai người không mảnh vải che thân ở trong phòng bao.
Cô rời khỏi môi người đàn ông, vùi mặt vào cô anh, giọng nói yếu ớt: "Xin lỗi, đi nhầm phòng."
Người phụ nữ trên sô pha cuống quýt nhặt quần áo trên đất đắp lên người, bực bội quát mắng : "Mấy người là ai?"
Người đàn ông chỉ cảm thấy trên cổ có một luồng khí nóng mềm mại phả lên làm đáy lòng anh ngứa ngáy khó chịu, trong phòng lại là mùi hương dâʍ đãиɠ, anh khẽ cau mày, giọng nặng nề nói: "Xin lỗi, đi nhầm."
Nghe thế, vẻ mặt căng cứng của người phụ nữ cuối cùng cũng buông lỏng, cô ta biêt rõ quy tắc của Diễm Hội, tám phần là thiếu gia nhà nào đó không khống chế được mà đi nhầm phòng bao.
Tay người đàn ông đút trong túi quần vòng qua eo nhỏ của người trong ngực, ôm cô đi tới cửa, tay khác đặt trên tay nắm cửa.
Cánh cửa gỗ sồi đỏ nặng nề khép lại.
Bước ra hành lang, Tô Mộ Tinh lập tức buông tay đang ôm cổ người đàn ông, bối rồi nhảy từ trên người anh xuống, hai chân cô chạm đất lập tức lùi về phía sau mấy bước, không dám ngẩng đầu, "Thật xin lỗi, đã mạo phạm anh rồi."
Ánh mắt cô vẫn rơi trên giày người đàn ông như cũ, cô liếm môi, líu nhíu nói: "Cảm ơn!"
Vừa dứt lời, lòng bàn chân cô như bôi dầu xoay người muốn chạy, còn chưa đi được hai bước, cổ áo bị người ta tóm lấy, giọng nói không chút độ ấm nào từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.
"Chạy cái gì?"
"..."
Giọng nói đối phương không thân thiện chút nào, chân Tô Mộ Tinh run rẩy, chột dạ muốn chết, lúc nãy quá gấp, làm việc không nghĩ đến hậu quả.
Người đàn ông vẫn xách cổ cô lên như cũ, lạnh như băng mở miệng: "Quay lại."
Tô Mộ Tinh xoay xoay cổ, "Anh buông tôi ra trước đã."
"Quay lại." Đối phương máy móc lặp lại.
"Anh buông tôi ra trước đã." Tô Mộ Tinh kiên trì, "Tôi không chạy."
Người đàn ông quả nhiên buông tay ra.
Hai chân Tô Mộ Tinh chạm đất, hơi không yên lòng, quét mắt vòng quanh bốn phía, chậm rãi xoay người lại.
Người đàn ông đứng cách cô mấy bước, chân dài eo nhỏ, vừa cao quý vừa cứng cỏi, tay áo xắn đến khuỷu tay, hai tay tùy ý đút vào trong túi, áo sơ mi sáng sủa nhẹ nhàng, cổ áo lỏng được mở hai nút trên cùng lộ ra một phần xương quai xanh đẹp đẽ, ánh nhìn chăm chú, đôi mắt đen trong trẻo.
Ánh đèn màu vàng chiếu xuống, trên người như mạ một tầng sáng mềm mại, theo đó làm cả người anh thêm đều trở nên ấm áp.
Tô Mộ Tinh trừng to mắt, líu lưỡi, "Hứa...! Hứa...! bác sĩ Hứa..."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên lướt qua cửa phòng bao đang đóng chặt, mí mắt hơi rủ xuống nhìn cô, thấp giọng nhẹ nhàng: "Giải thích một chút."
Anh từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tô Mộ Tinh thì hơi ngạc nhiên, mới dừng chân lại còn chưa kịp phản ứng thì đối phương liền nhào đến, chờ đến khi anh hoàn hồn muốn ném người phụ nữ này từ trên người xuống thì đối phương đã mở cửa vào phòng người khác.
Một phòng trụy lạc, mỗi người đến Diễm Hội đều có lai lịch không nhỏ, nơi này cũng không nói được có thể sạch sẽ bao nhiêu, nếu như ngay lúc đó anh ném cô xuống thì sợ rằng cô sẽ phải bị lột một lớp da.
Tô Mộ Tinh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, thật không dễ dàng mới có thể nói chuyện một cách tử tế: "Anh đoán được rồi."
Hứa Thanh Nhiên không tiếp lời cô.
Tô Mộ Tinh gỡ camera trên ống tay áo xuống, cẩn thận cất kỹ, khóe miệng gắng gượng cười nhạt, "Kẻ có tiền sẽ có tin tức về quan hệ bất chính, tôi mua đi bán lại thì có thể thay thế đến mấy năm tiền lương ở đài truyền hình."
Hứa Thanh Nhiên nhếch mí mắt, người phụ nữ trước mặt, hơi ngẩng đầu, tóc đen dài trượt từ vai xuống ngực, khó khăn lắm mới có thể che khuất hai bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hào, môi đỏ khẽ mím, hàng mi dài như cánh bướm đang vẫy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!