Hứa Thanh Nhiên ngẩn người một lúc, nhìn cô kinh hoàng, không nói ra được cảm xúc gì, bất giác trên mặt Tô Mộ Tinh có phần sốt ruột, cô sờ mũi, thì thầm một câu: "Bác sĩ Hứa, anh nhìn em thế này, em có cảm giác mình gây ra tội ác làm|nhục thanh niên quý báu của tổ quốc."
Nghe vậy, Hứa Thanh Nhiên chẳng giữ nổi, khẽ cười lên, anh không nhịn được vươn tay xoa đầu Tô Mộ Tinh, đôi mắt trong veo ngắm nhìn cô, "Giác ngộ cũng không tồi nhỉ, vẫn còn cứu được."
Tô Mộ Tinh hơi ngẩn ngơ, nếu cô không nhìn nhầm thì, trong mắt Hứa Thanh Nhiên có sự dung túng... thậm chí còn sóng sánh thêm một chút xíu nuông chiều.
Trái tim cô bỗng thắt lại, có chút sợ hãi âm ỉ dấy lên, không nói ra được là vì sao, Tô Mộ Tinh theo bản năng lui về sau, ánh nhìn cũng theo đó mà bay bổng.
Rõ ràng Hứa Thanh Nhiên đã phát giác Tô Mộ Tinh có gì đó không đúng, anh thu tay về, tầm mắt rời khỏi người đối phương, xoay người ngồi ngay ngắn, không gây thêm áp lực cho cô.
Trong khoang xe chật hẹp nhất thời chẳng có gì để nói, mãi đến khi vang lên tiếng 'ting ting' của điện thoại.
Tô Mộ Tinh nỗ lực đè nén cảm xúc kì lạ ấy, rút điện thoại trong túi ra xem, sau đó lại xoay người lần nữa giơ màn hình nói với Tô Mộ Tinh: "Bác sĩ Hứa, là mẹ bọn mình."
"..." Mẹ bọn mình... Hứa Thanh Nhiên hơi híp đôi mắt dài, khẽ hỏi: "Mẹ anh bảo gì?"
"Em đọc cho anh nhé..." Tô Mộ Tinh thoáng cười, nói: "Tiểu Mộ, tối qua chắc cháu mệt lử nhỉ, dì đã nấu canh bồi bổ cơ thể cho cháu."
"..."
Tô Mộ Tinh nhíu mày một cái, khó xử: "Bác sĩ Hứa, anh nói xem em phải trả lời thế nào đây? Nếu em khách sáo một tí trả lời là không mệt lử đâu thì có phải là không tôn trọng anh không?"
"..." Hứa Thanh Nhiên ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước, chuyển đề tài một cách chán ngắt: "Bà ấy còn nói gì nữa?"
Tô Mộ Tinh đáp: "Bảo bọn mình mau về nhà."
Hứa Thanh Nhiên thở dài, thắt lại dây an toàn một lần nữa rồi khởi động xe.
"Không ăn cơm nữa à?" Một tay Tô Mộ Tinh chống cằm, nghĩ một chút lại nói: "Thế này có phải là không hay lắm, em cảm giác mình đang lừa gạt tình cảm của dì ấy."
"Không sao, bà ấy tự tìm được niềm vui khi làm chuyện đó." Hứa Thanh Nhiên nhìn vào gương xe, nói hờ hững: "Chủ yếu là canh mẹ anh nấu là trân phẩm của nhà anh, quanh năm suốt tháng anh được uống chưa đến hai lần, lão Hứa uống thừa mới để lại cho anh."
(Trân phẩm: vật quý báu, vật phẩm quý giá)
Tô Mộ Tinh cuộn tròn trên ghế cười đau bụng: "Bác sĩ Hứa anh đang ghen đấy hả?"
Mắt Hứa Thanh Nhiên cong lên, trả lời thành thực: "Nói thật lòng thì cũng hơi hơi."
Tô Mộ Tinh nâng điện thoại, màn hình tối thui, cười tít mắt hỏi: "Em phải trả lời thế nào..."
"Cứ kéo luôn vào danh sách đen đi."
"..."
30 phút sau, trong thang máy của Minh Âm Uyển.
Tô Mộ Tinh nhìn chằm chằm số tầng đang nhảy không kìm được cảm khái: "Bác sĩ Hứa, em căng thẳng lắm."
Hứa Thanh Nhiên dựa bên cạnh, thẳng thừng vạch trần: "Không nhìn ra đấy."
Mặt mày Tô Mộ Tinh cong cong cười với Hứa Thanh Nhiên, giơ hai tay, "Cho em một cái ôm tình yêu nào."
"...
Hôm nay đã ôm rồi."
Tô Mộ Tinh kinh ngạc: "Một ngày chỉ có thể ôm một lần???"
Hứa Thanh Nhiên không nhìn cô gái, tầm mắt hướng xuống, nói nghiêm túc: "Trước mắt cứ thế đã, quan hệ phi pháp không thể túng dục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!