Hầu như Tô Mộ Tinh đã lui sốt, buổi chiều có thể ra viện, Hà Gia Mộc vừa kết thúc phẫu thuật đã đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Hà Gia Mộc giúp Tô Mộ Tinh thu dọn đồ đạc, "Cậu đừng về vội, đợi tớ tan làm thì cậu về nhà với tớ."
Tô Mộ Tinh nằm trên giường, híp mắt hỏi: "Về nhà với cậu?"
Hà Gia Mộc gật đầu, "Không phải tối qua cậu muốn uống canh gà à? Hôm nay tớ bảo Chương Minh Nhất mua một con gà mái hầm rồi."
"..." Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, hỏi nghiêm túc: "Cậu chắc chắn Chương Minh Nhất sẽ không hạ độc vào trong đó chứ?"
Hà Gia Mộc suy xét chốc lát, nói rất thật thà: "Không đến nỗi thế đâu."
Tô Mộ Tinh mím môi, "Có lẽ không đến nỗi hạ độc nhưng thật sự anh ta vẫn có thể làm ra cái chuyện nhổ nước bọt vào được đấy."
"......"
Khóe miệng Hà Gia Mộc giật một cái, "Thế nào mà cậu không hợp anh ấy đến vậy chứ..."
Tô Mộ Tinh cười giả tạo: "Xin hỏi có người hợp với anh ta sao? Ngoại trừ cậu."
Hà Gia Mộc cố hết sức lấy lại mặt mũi cho người đàn ông của mình, "Thực ra anh ấy tốt cực, chỉ là bụng dạ hẹp hòi tí ti, tính khí hơi xấu tí ti, hơi đa nghi, hơi ghen xíu xiu, sức khỏe còn khá tốt..."
Tô Mộ Tinh miễn cưỡng cười, ngượng nghịu nói hùa vào: "Cậu nói không sai."
Hà Gia Mộc: "Dù sao thì cậu cứ về nhà với tớ, cậu vừa mới hạ sốt, nếu một mình quay về, không ăn mì gói thì cũng ăn đồ hộp, cậu yên tâm, Chương Minh Nhất tớ bảo gì nghe nấy mà."
Tô Mộ Tinh bắn cho cô ấy một ánh mắt tớ không yên tâm, lòng nghĩ: ăn mì gói chẳng phải vẫn cứ ngon hơn ăn nước miếng người khác à?
Trên mặt Hà Gia Mộc nửa vui nửa buồn: "Lúc lắp đặt thiết bị ở phòng ngủ chính nhà bọn tớ, Chương Minh Nhất đích thân giám sát."
Tô Mộ Tinh không hiểu: "???"
Trong ánh mắt Hà Gia Mộc có sự bi tráng khi anh dũng hiến mình, lòng có dự tính sẵn, nói: "Khả năng cách âm đỉnh của chóp nên cậu yên tâm đi."
Tô Mộ Tinh: "..."
Hà Gia Mộc ở đó một lúc mới trở về khoa, chưa được mấy phút, bà Trương từ ngoài về, được hộ lí dìu lên giường.
Tô Mộ Tinh hỏi thân thiết: "Bà ơi, buổi sáng bà đi đâu thế?"
Trương Bình tinh thần quắc thước, "Bị lôi đi làm một đống kiểm tra xét nghiệm, vừa rồi lại xuống dưới tầng đến công viên tắm nắng một chặp."
Bà ngừng giây lát, bật ngón cái với Tô Mộ Tinh, cười nói: "Tiểu Mộ khá lắm nhé!"
Tô Mộ Tinh như lọt vào sương mù, "Dạ?"
Trương Bình nói: "Bà thấy hết rồi, tối qua Tiểu Hứa bế cháu về, cháu còn ôm rịt lấy người ta."
Tô Mộ Tinh tràn đầy niềm vui, cô kéo cao chăn che nửa khuôn mặt, nhắm tịt mắt, cất giọng nói: "Bà ơi, bà cứ trêu cháu."
"Xấu hổ à?" Trương Bình cười haha, "Bà biết Tiểu Hứa đã lâu, là hàng xóm cũ nhà bà nội thằng bé, cũng coi như nhìn nó trưởng thành mà chưa bao giờ thấy dáng vẻ thằng bé như ngày hôm qua đấy."
Tô Mộ Tinh đột ngột vén chăn ra, lại từ trên giường ngồi dậy, lòng dạt dào mong chờ, hỏi: "Dáng vẻ gì ạ? Hôm qua bác sĩ Hứa đã làm gì với cháu chưa? Không phải chứ, sao cơ thể cháu chẳng có cảm giác gì nhỉ..."
Cô ngập ngừng, tuy đã chắc nịch là thế nhưng vẫn nhấc chân lên: "Thật sự không có cảm giác gì mà!"
"..." Trương Bình tự giúp mình nhuận khí, nói: "Không phải lúc đó cháu đang ngủ sao? Sau đấy cứ liều sống liều chết ôm thằng bé không buông tay, nó đặt cháu xuống giường cháu vẫn không thả ra, hết cách nó chỉ đành bế cháu lên lần nữa, lặp đi lặp lại, dù sao cũng vẫn là lần đầu tiên bà thấy mặt Tiểu Hứa tối sầm thành như thế."
"..." Mặt tối sầm thành như thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!