Chương 18: Cục Cảnh Sát

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1. com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Đầu bên kia điện thoại ngừng lại một chút, Quý Nham hỏi: "Làm sao thế?"

Ánh mắt Tô Mộ Tinh hướng xuống rơi trên tài liệu chuyên đề bên cạnh, nói: "Anh Quý Nham, chuyên mục mới《Pháp trị trực tuyến》trong 《Tiêu điểm độc quyền》của Đài truyền hình An Thành do em phụ trách, mình hẹn thời gian nhé, cần phải trao đổi với anh Quý Nham trước sau đó mới quay phim phỏng vấn."

Đầu tiên Quý Nham hơi bất ngờ liền sau đó cười lên: "Trùng hợp thế à.

Được.

Hôm nay trong cục hơi nhiều việc, ngày mai ...! tối mai được không?"

Tô Mộ Tinh gật đầu nhận lời: "Vâng, vậy tối mai em đến cục cảnh sát tìm anh."

Đầu bên kia điện thoại dường như có người bước tới gần, truyền đến âm thanh người thứ ba nói chuyện, theo đó giọng nói không đứng đắn từ trong ống nghe vọng ra: "Tiểu Mộ, lúc đến thuận tiện ghé qua siêu thị mua cho anh mấy cái quần sịp."

Là giọng của Tô Mặc.

Cô không thấy kì lạ khi Tô Mặc ở đại đội hình cảnh thành phố.

Vốn trước đó, Tô Mặc đã nói có một vụ án nằm ngoài phạm vi trực thuộc cần hợp tác cùng phía cảnh sát An Thành.

Từ hai ngày trước, nửa đêm anh phải quay về cục cảnh sát, hai người đã chẳng có liên lạc.

Đại đội hình cảnh vừa có vụ án một cái là không khác gì người mất tích.

Chỉ là cái người này...

Tô Mộ Tinh hoài nghi tai chính mình: "Mua cái gì cơ?"

Giọng Tô Mặc nâng cao lên mấy quãng: "Quần sịp, mua quần sịp."

Tô Mộ Tinh: "..."

Tô Mặc thấy đối phương không nói năng gì thì có phần tận tình khuyên bảo: "Anh trai em làm án bận muốn chết, thật sự không có thời gian."

Quý Nham bên cạnh không nghe nổi nữa: "Chỗ anh lại có hai chiếc, tháng trước mua mới mặc hai lần, chỉ là còn chưa giặt, cậu mặc tạm trước đi?"

Khóe miệng Tô Mặc co giật, "Lão độc thân nhà anh bớt khiến tôi buồn nôn đi!"

Tô Mộ Tinh bị một giọng nói gào vào tai, vội cầm điện thoại để ra xa một tí, "Anh, anh trả lại điện thoại cho Quý Nham, có phải anh không có điện thoại đâu..."

Tô Mặc hắng giọng: "Chẳng có gì mà nói cả, nhớ phải mua quần sịp cho anh đấy! Vải bông nguyên chất!"

Tô Mộ Tinh cảm thấy Tô Mặc cầm chắc là bị điên rồi, có chút mất kiên nhẫn, "Biết rồi, tắt đi, tắt đi."

Thế mà Tô Mặc lại vội vàng: "Đợi tí, đợi tí, anh còn chưa nói xong đâu."

Tô Mộ Tinh nhịn xuống kích động muốn tắt điện thoại, "Còn gì nữa?"

Tô Mặc bày ra vẻ đàng hoàng nói mấy lời giở trò lưu manh: "Quần sịp phải lấy số to nhất."

Tô Mộ Tinh trợn trừng mắt với hư không, trực tiếp ngắt điện thoại luôn.

Trong mắt Tô Mộ Tinh, Tô Mặc cũng là một người phi phàm, lúc thường ngày ở đội cảnh sát nghiêm túc muốn chết, khuôn mặt lạnh lùng, trong đầu trong mắt đều là vụ án nhưng lúc riêng tư lại là một khuôn mặt khác.

Một đầu khác, Quý Nham dốc sức đá một phát vào bắp chân Tô Mặc: "Đồ quỷ không biết xấu hổ! Của ông đây cho cậu mặc có khi còn rộng nữa là."

Tô Mặc vứt trả điện thoại cho Quý Nham, nheo mắt nhìn anh: "Cút sang một bên, lão độc thân không có tư cách lên tiếng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!