Chương 12: Án Treo Chưa Phá

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1. com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Tô Mộ Tinh rất nhanh đã về tới nhà.

Tiểu khu Thang Thần là khu chung cư cũ tuổi đời mười mấy năm, gồm bảy tầng, mỗi tầng có hai hộ sinh sống.

Ban đầu, căn nhà của Tô Mộ Tinh vốn do mẹ cô là Tô An đứng tên.

Sau khi Tô An qua đời, nó liền được sang tên cho Tô Mộ Tinh.

Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang bị hỏng khiến cả đoạn đường tối đen như mực.

Mấy hôm trước đã liên lạc với bên bất động sản, vậy mà hai ngày rồi cũng không một người tới sửa.

Tô Mộ Tinh sờ soạng đi đến trước cửa, móc chìa khóa chuẩn bị cắm vào ổ, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Không phải đến từ cầu thang bộ, cũng không phải là từ thang máy mà từ hướng ngược lại, ở lối đi phía bên trong đang tới gần.

Trong lòng Tô Mộ Tinh đột nhiên căng thẳng, các tế bào toàn thân đều căng chặt lên, chìa khóa trong tay cắm thế nào cũng không khớp với ổ khóa.

Hành lang vắng vẻ phá lệ đột ngột vang lên những tiếng lách ca lách cách của kim loại va chạm nhau.

Tiếng bước chân dừng lại phía sau cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao trùm, sống lưng Tô Mộ Tinh bắt đầu lạnh toát.

Đối diện là nhà dì Trương nhưng tuần trước đã tới nhà con gái chơi nên bây giờ chẳng ai ở nhà, có gọi cũng vô ích.

Cô đột nhiên xoay người, huých tay phải về phía sau, đối phương nghiêng người tránh đi, cánh tay dài vươn ra bắt lấy tay cô.

Tô Mộ Tinh cuống lên, duỗi chân đá về phía hạ bộ người đàn ông.

Đối phương phản ứng mau lẹ, một tay khác chế trụ cẳng chân cô.

Theo đó, anh ta lưu loát buông chân phải cô ra rồi lại nắm lấy tay cô, xoay ngược người cô về phía sau, bước một bước lớn về phía trước áp người con gái lên vách tường.

Tô Mộ Tinh lại lần nữa đưa lưng về phía anh ta, bị ấn ở trên tường, còn ăn luôn cả một miếng vôi trát tường.

"...."

Người đàn ông phía sau cường thế còn mang theo mấy phần cao cao tại thượng, trên áo khoác cuốn theo mùi mồ hôi nồng đượm che giấu vị thuốc lá nhàn nhạt quanh người.

Bộ não Tô Mộ Tinh chết máy.

Trong bóng tối, người đàn ông bỗng nhiên nở nụ cười, ngay sau đó buông tay phải Tô Mộ Tinh ra, "Mệnh căn tử cũng dám đá?"

(Mệnh căn tử là hình ảnh ẩn dụ để chỉ hậu bối được yêu quý nhất hoặc những sự vật quan trọng liên quan đến sự sống và cái chết.

Trong trường hợp này là đang ám chỉ chỗ đó của đàn ông.)

Người đàn ông tiếp tục nói: " Dạy em thuật phòng thân đều trả lại hết cho anh rồi hử?"

Đầu óc Tô Mộ Tinh khởi động lại, cô xoay người, nỗi sợ hãi tan biến, những bất mãn bấy lâu nay rốt cuộc lại bùng phát, tàn nhẫn muốn đá vào háng người đàn ông.

Tô Mặc nghiêng người né tránh: "Còn đá tiếp sao?"

Thái độ của Tô Mộ Tinh chẳng vui vẻ gì: "Đá thế mới đáng đời."

Đầu lưỡi Tô Mặc chạm nhẹ quai hàm, không tiếng động cười cười: "Đừng trách anh không nhắc nhở em, đến lúc đó coi như anh không so đo với em thì chị dâu em cũng sẽ liều mạng với em đấy."

"..." Trong lòng Tô Mộ Tinh không phục, ấm ức nói: "Ai bảo anh nửa đêm thế này còn đi dọa người!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!