Tô Mộ Tinh chưa hiểu lắm: "Cái gì cơ?"
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô, thấp giọng cười nhẹ: "Tông vào đuôi xe."
"..."
Tô Mộ Tinh nhất thời không nói nên lời, cái gì gọi là cô cố ý? Cô lại không phải xem bói mà biết được Hứa Thanh Nhiên ngồi trên chiếc xe phía trước, người lái xe còn là Giang Lạc, một tên ngốc bạch ngọt cao cấp nhường này.
Nói đến Giang Lạc này, cô liền muốn cười, so với Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn là hai thái cực, bọn họ có thể xưng anh em cũng xem như kỳ tích.
Sâu trong trái tim thấm đẫm ý cười nên khóe miệng tự nhiên không nhịn được mà cong lên.
Nhưng nụ cười đó rơi vào trong mắt người đàn ông trước mặt thế mà lại thành ý khác, chính là kiểu mang theo thái độ khiêu khích.
Hai tay Hứa Thanh Nhiên khoanh trước ngực, thân hình đang nửa dựa vào tường bỗng đứng thẳng, chân dài bước một bước nhỏ về phía trước, từ từ đứng yên bên cạnh người phụ nữ, anh khom lưng hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng nói trầm trầm: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Qua mấy lần tiếp xúc, Tô Mộ Tinh đã biết nên ứng xử thế nào với người đàn ông này những lúc amh gần như đã hao mòn hết sự kiên nhẫn.
Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, ngược lại làm tăng thêm mấy phần vô tư trong sáng, đuôi mắt cô hơi vểnh lên, đè thấp giọng nói ra: "Muốn như thế này."
Dứt lời, Tô Mộ Tinh chợt nghiêng người qua dựa sát vào anh, khoảng cách giữa hai người lại càng thu hẹp hơn nữa, hơi thở quấn quýt lấy nhau, chóp mũi chạm vào đối phương, giống như có một luồng điện xuyên thấu truyền tới, mới đầu chỉ là một chút từ chóp mũi trong nháy mắt liền tuôn trào khắp toàn thân.
Lần này, đến lượt Hứa Thanh Nhiên theo phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau một bước.
Khóe miệng Tô Mộ Tinh đong đầy ý cười xấu xa, khẽ huýt sáo rồi xoay bước chân rẽ vào phòng vệ sinh ngay cạnh.
Mái tóc dài trên lưng như chiếc khăn choàng thấp thoáng cuốn cong, đến cả bóng lưng cũng toát lên sự vui vẻ của cô.
Hứa Thanh Nhiên: "..."
***
Lúc quay về Tô Mộ Tinh còn đang ngân nga hát thì Hứa Thanh Nhiên và Giang Lạc đã đứng ở cửa phòng bao chờ cô.
Ngoài cửa còn có thêm một người quay lưng về phía cô, ánh mắt Tô Mộ Tinh sững sờ, ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Khóe mắt Giang Lạc thoáng lướt thấy Tô Mộ Tinh, lên tiếng trước tiên: "Tô Tô! Cô đứng đó làm gì thế?"
Lâm Thâm theo tiếng nói ngước về phía ấy, trong mắt chợt lóe lên sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Mộ Tinh đứng trên hành lang, "Tiểu Mộ, sao em lại ở đây?"
Hôm nay anh tham dự buổi tiệc cùng một nhóm người, mới bàn xong công việc đi ra thì vừa khéo chạm mặt Giang Lạc.
Anh và Giang Lạc cũng không tính là quá thân thiết.
Giang Lạc làm về mảng game, trước đó có một hạng mục game nội địa thể loại anh hùng thách đấu, mà anh rất coi trọng việc phát triển trò chơi trực tuyến cũng như sự bùng nổ của thể thao điện tử trong nước mấy năm gần đây cho nên cũng đầu tư cho dự án này, hai người gặp mặt nhau mấy lần cũng xem như có chút giao tình, lúc này đây tất nhiên phải đi qua chào hỏi.
Thế mà không nghĩ tới sẽ gặp được Tô Mộ Tinh, từ sau lần ở Diễm Hội, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Tô Mộ Tinh đi về phía trước, vừa cười vừa chào hỏi: "Anh Lâm Thâm."
Giang Lạc mơ hồ, "Hai người quen nhau?"
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên đứng bên cạnh cũng đảo qua, hời hợt liếc nhìn Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh gật gật đầu.
Lâm Thâm nhìn chằm chằm Tô Mộ Tinh, bờ môi mấp máy, những muốn nói đến bên môi nhưng lại không biết phải mở miệng ra sao. Đang trong lúc khó xử thì có người phía sau giục anh, sau một hồi do dự, chung quy anh cũng chỉ hàn huyên vài câu rồi lập tức rời đi.
Lâm Thâm vừa đi Giang Lạc ngay tức khắc liền trở lại dáng vẻ không đứng đắn, một tay khoác lên vai Tô Mộ Tinh, "Có quan hệ gì với Lâm Thâm thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!