Còi cảnh sát đinh tai nhức óc, xe cứu hỏa, xe cứu thương vây thành vòng bên trong lại bên ngoài.
Bốn phía nhốn nháo, rối loạn thành một cục khiến đoạn ngã tư đường núi này lại càng chật như nêm cối.
Lính cứu hỏa kéo đường ranh giới, hét to với những người đi đường đang chụp ảnh: "Đừng xem! Lùi về sau! Tản ra đi!"
(Bạn đang đọc truyện trên trang truyenwiki1. com chính chủ Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420 vui lòng không reup khi chưa được phép)
Đường đi đã được phong tỏa, cảnh sát giao thông đứng đầy trên đường, một chiếc xe phanh gấp lại, đoàn người Tô Mộ Tinh xuống xe, đẩy đám người bên đường ra, nhanh chóng đi vào hiện trường xảy ra tai nạn.
"Là nơi này, nhanh, chuẩn bị máy quay phim." Lý Phong hét lớn với ba người ở phía sau, trực tiếp ném microphone cho Tô Mộ Tinh: "Chuẩn bị lên hình."
Tô Mộ Tinh cầm mic trong tay, lòng bàn chân chao đảo một cái, còn chưa đứng vững lại bị người qua đường đụng phải, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Người vừa đụng cô, vén dây ranh giới lên đi vào trong hiện trường, bước chân không nhanh không chậm.
"Năm giây đếm ngược, năm… bốn… ba…"
Cô vội vàng thu tầm mắt, chỉnh lại biểu cảm đứng thẳng trước camera.
Lý Phong vừa hô "Một", cô liền công thức hóa mở miệng: "Bảy giờ tối nay, ở ngã tư đường núi xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một chiếc xe buýt va chạm với một chiếc xe tải lớn tại đường vành đai 45, cú va chạm dẫn đến vụ nổ đồng thời cũng làm cháy tầng hai của một tòa dân cư gần đó, đám cháy lan ra rất nhanh, còn chưa chắc chắn số lượng thương vong…"
Lý Phong ra dấu tay, hình ảnh chuyển đến hiện trường tai nạn, quay phim bắt đầu bổ sung hình ảnh.
Cô vừa định thở một hơi, liền nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến, một giọng nói không có chút nhiệt độ nào: "Một người đến đây giúp một tay, nhanh lên."
Tô Mộ Tinh hầu như không suy nghĩ gì mà theo bản năng kéo dây ranh giới chạy về phía người kia.
Ở phía sau người ấy không xa là ánh lửa ngút trời, hai chiếc xe như đống sắt vụn dính chùm ở một chỗ, một tòa nhà bảy tầng chìm trong biển lửa.
Lính cứu hỏa tập trung cách đấy vài mét, trên lưng mang bình chữa cháy, vùi đầu xông vào trong khu dân cư.
Nằm trên mặt đất là một đứa bé, khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt nhỏ trắng bệch, cổ bị thủy tinh cứa phải, người đã không còn ý thức nữa.
"Nhẹ nhàng ép ở chỗ này."
Tô Mộ Tinh vội vàng gật đầu, theo lời anh ta nói đặt nhẹ tay lên miệng vết thương, chất lỏng sền sệt trong nháy mắt thấm ướt đầu ngón tay cô, còn theo nhiệt độ nóng hổi.
Người đàn ông quỳ trên chỗ trống, ngón tay linh hoạt lập tức cởϊ qυầи áo trên người của đứa bé, kề sát vào trước ngực bé, một giây sau, anh ta ngửa đầu nâng cằm nó lên, hô hấp nhân tạo, dừng lại, lại một lần nữa kề sát vào ngực nghe nhịp tim, nhưng đứa bé vẫn không có chút phản ứng nào.
Một nhóm người cứu hộ mới rốt cuộc cũng đến.
"Phổi bên phải không có phản ứng, có thể là tràn khí màng phổi." Anh ta cấp tốc nói với bác sĩ cấp cứu vừa chạy đến: "Dụng cụ đặt ống nội khí quản."
Bác sĩ cấp cứu vội mở thùng lấy dụng cụ đưa cho anh ta.
"Cần truyền dịch ngay lập tức."
"Trước tiên hãy chuyển vào trong xe rồi lại tiêm." Người nói chuyện chính là nhân viên cáng thương đang chuẩn bị dụng cụ truyền dịch.
"Không được, không đủ thời gian." Anh lắc đầu, nhẹ giọng phản đối: "Không thể làm ở trong xe rung lắc được."
"Không tìm thấy mạch máu."
Tuy rằng Tô Mộ Tinh không phải người chuyên nghiệp, nhưng những kiến thức cấp cứu cơ bản vẫn có chút hiểu biết, mạch máu của trẻ nhỏ vốn đã mảnh, hơn nữa nếu xuất huyết quá nhiều sẽ dẫn đến dây thần kinh mạch máu co vào, tiến vào trạng thái sốc do lượng máu thấp, thì lại càng không dễ tìm.
Mà đứa bé trên đất, mới nhỏ như vậy.
"Truyền dịch vào xương sống." Người đàn ông vẫn rất tỉnh táo: "IO Needle."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!