Chương 5: (Vô Đề)

Hồi ức bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, Lê Đông giật nảy mình, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt của Kỳ Hạ Cảnh, giọng nói lạnh lùng của anh cũng vang lên bên tai: "Cô thống kê lại các chỉ số kiểm tra của bệnh nhân VIP sau khi nhập viện cùng với những số liệu tương tự trong năm năm gần đây giúp tôi, sau đó nộp cho tôi vào ngày mốt trước khi tan làm, được không?"

Từ Lãm nhíu mày, nhưng anh ấy vừa định khuyên thì Lê Đông đã bình tĩnh tiếp lời: "Không thành vấn đề."

Công việc này đã được phân cho những người khác trong tổ, nhưng chuyện giám sát tình hình của bệnh nhân VIP cũng coi như công việc của cô, bởi vậy cho dù Kỳ Hạ Cảnh không nói thì cô cũng sẽ dành thời gian xem xét nó.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tốt lắm." Kỳ Hạ Cảnh khích lệ, nhưng không ai biết có phải anh đang khen thật lòng hay không.

Từ Lãm còn muốn khuyên thì đã bị Kỳ Hạ Cảnh liếc nhẹ một cái, thế là anh ấy đành nhíu mày đổi chủ đề: "Thời gian nghỉ ngơi mà nói chuyện công việc làm gì, chúng ta nói chuyện gì khác đi. À đúng rồi Lão Kỳ nè, hôm qua cậu dọn nhà à? Nghe nói rất nhiều người trong bệnh viện của chúng ta đều ở đó, cậu có gặp được đồng nghiệp nào không?"

Bước chân của Kỳ Hạ Cảnh hơi khựng lại, qua mấy giây sau anh mới cong môi nở nụ cười nhìn không ra thật giả: "Hẳn là có."

Sau nhiều năm trôi qua, Lê Đông phát hiện thói quen nói chuyện của Kỳ Hạ Cảnh vẫn không khác gì ngày xưa: Luôn ưu tiên sử dụng câu nghi vấn trước, dù có những lúc chỉ có thể dùng câu trần thuật để diễn tả thì vẫn phải thêm trợ từ ngữ khí vào cuối câu, bởi vậy cho dù là một câu khẳng định thì vẫn mang theo một chút hờ hững.

Lê Đông không thích để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, vì vậy khi vừa đến ngã rẽ thì lập tức tạm biệt ba người còn lại.

Nhân lúc Dương Lệ và Lê Đông đang trò chuyện với nhau, Từ Lãm nhìn thoáng qua Kỳ Hạ Cảnh rồi nói: "Chuyện giữa hai người các cậu đã trôi qua lâu như vậy rồi, bây giờ cậu lại lợi dụng chức vụ để ức hiếp lớp trưởng, hành động này được coi là bụng dạ hẹp hòi hay là không quên được mối tình cũ đây ta?"

Thấy Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ không nói lời nào, ý cười trong mắt của Từ Lãm càng thêm rõ rệt: "Rõ ràng là hôm qua người nào đó còn khen ngợi người ta trước mặt viện trưởng, vậy mà hôm nay gặp mặt thì lại phát điên..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Này Kỳ Hạ Cảnh, cậu là kiểu học sinh tiểu học yêu không được thì phá cho hôi đấy à?"

***

"Dạo này Đông Đông có bận lắm không? Mẹ gọi điện vào lúc này không làm phiền con chứ?"

Lúc mẹ gọi điện thoại đến, Lê Đông vừa tan làm và đang mua đồ ở một trung tâm mua sắm trên đường về nhà.

Mùa thu là mùa thường xuyên xảy ra nhiều vụ cháy nổ, hơn nữa các tòa nhà cũ trong khu dân cư của bọn họ lại thuộc khu vực có nguy cơ cao. Vì thế sau khi lấy ý kiến của người dân xong, trong hai ngày qua tổ dân phố đã bắt đầu phân phát bình chữa cháy đến từng nhà, sau đó còn hướng dẫn cách sử dụng ngay tại chỗ.

Ban đầu tổ dân phố hẹn sẽ đến khu của Lê Đông vào buổi tối, nhưng vì người phụ trách có việc đột xuất nên đã trực tiếp giao phần của cô cho nhà hàng xóm mới chuyển tới, hơn nữa còn bảo đối phương ứng tiền bình chữa cháy hộ cô.

Lê Đông cảm thấy trong lòng có chút áy náy cho nên sau giờ làm việc đã đến trung tâm mua sắm chọn một món quà tặng cho người hàng xóm mới chuyển tới này, nhân tiện trả lại số tiền tạm ứng cho người đó.

"Con đang rảnh ạ." Cô đặt giỏ xoài mà mình yêu thích nhất vào trong xe đẩy rồi đi về phía trước trong giai điệu du dương của khúc nhạc trữ tình: "Mẹ tìm con có việc gì sao?"

"Trời trở lạnh rồi, ba con có chuyển cho con ba nghìn tệ đấy, kêu con đi mua một vài bộ quần áo ấm mà mặc."

Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến âm thanh bất mãn của ba khi bị mẹ nhắc tới, tiếp đó mẹ dè dặt hỏi: "Còn nữa, con đã liên lạc với thằng bé mà lần trước cô Vương giới thiệu chưa?"

"Dạ chưa." Hiểu được nỗi âu lo của ba mẹ, Lê Đông đành phải từ chối khéo một lần nữa: "Gần đây con hơi bận, chuyện đó để sau này hãy nói nha mẹ. Phải rồi mẹ à, hiện giờ con sống một mình rất tốt, ba mẹ không cần phải gửi tiền cho con nữa đâu."

"Con một thân một mình ở thành phố lớn làm việc để kiếm sống, rồi lại không có ai chăm sóc thì làm sao có thể sống tốt được hả?"

Đúng như cô dự đoán, mỗi khi nhắc đến vấn đề tình yêu và hôn nhân, thường thì lúc nào cũng sẽ xảy ra những cuộc cãi vã, mẹ cô lập tức cất cao giọng nói qua điện thoại: "Con gái của cô Lý nhà hàng xóm chỉ nhỏ hơn con có một tuổi thôi mà tuần trước đã đẻ đứa thứ hai rồi đó. Đông Đông à, ba mẹ cũng già cả rồi, hai ông bà cũng không yêu cầu con phải giỏi giang hay thành đạt gì, chỉ mong con sớm ngày kết hôn sinh con, để lúc về già còn có người chăm sóc."

"Đặc biệt là ba con, sức khỏe của ông ấy đang ngày một yếu đi..." Mẹ nghẹn ngào nói: "Ba mẹ thật sự rất sợ... sợ trước khi nhắm mắt vẫn không thể nhìn thấy con gả vào một gia đình tốt..."

"Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cho con thông tin liên lạc của người đàn ông đó đi." Lê Đông dừng lại giữa đám đông ồn ào và huyên náo, đôi mắt rũ xuống không nhìn rõ cảm xúc: "Con đồng ý đi xem mắt."

Hồi còn nhỏ, Lê Đông cứ mong mình có thể lớn thật nhanh, bởi vì cô nghĩ rằng một khi đã trở thành người lớn thì có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

Nhưng đến lúc thật sự trưởng thành cô mới nhận ra mình không khác gì một con rối, thậm chí đã không còn quyền được làm gì tùy thích như lúc nhỏ nữa, luôn có đủ loại chuyện khiến cô không thể tự mình làm chủ được.

Việc ba mẹ sinh và nuôi nấng cô nên người không phải việc dễ dàng gì. Khi cô bước vào cấp ba, cả gia đình đã phải dọn lên thành phố sống chỉ vì để cô được đi học. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!