Mấy người đàn ông đổi ly rỗng lấy đồ uống tiếp, không quấy rầy tới việc mấy cô gái đang hát hò trò chuyện, cả phòng đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông không uống rượu.
Kỳ Hạ Cảnh là người đứng mũi chịu sào.
Người đàn ông với sắc mặt lười biếng có tửu lượng không tồi, đối diện với người đồng nghiệp ân cần bưng ly rượu lên, trong miệng lại không ngừng hô lớn "ca", anh chỉ biếng nhác kéo khóe môi ra như đang cười.
Thi thoảng anh cũng sẽ lịch sự nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn sạch, trên môi vẫn còn dính chút chất lỏng.
Trong lúc anh vẫy tay với người phục vụ, cúi đầu nói vài câu, sau đó lại tựa lưng vào ghế, dùng tay chống đầu, lười biếng nhìn bác sĩ Vương đưa tới một ly rượu pha khác.
"Kỳ ca nếm thử xem, vị mới này cũng không tệ."
Lê Đông thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Kỳ Hạ Cảnh không nói gì, nhưng sắc mặt tái nhợt do đau dạ dày hôm qua vẫn còn hiện rõ trước mặt, bụng đói mà lại uống quá nhiều.
"Không uống nữa."
Đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh ra mắt mà từ chối.
Lúc này người phục vụ bưng đĩa đi tới, Kỳ Hạ Cảnh khẽ hất cằm ý bảo cậu ta đặt đĩa tôm hùm đất xào cay xuống, ngước mắt nhìn chăm chú Lê Đông, cong môi, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý.
Sau khi đeo găng tay trong suốt lên, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Kỳ Hạ Cảnh thong thả ung dung mà lột vỏ tôm, dùng giọng điệu thản nhiên như thường nói: "Tối nay không uống nữa."
Ánh mắt Từ Lãm sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mọi chuyện: "Lớp trưởng vừa nhìn một cái đã sợ rồi sao, lão Kỳ cậu nghe lời thế cơ à? Trước giờ tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ đâu."
Trong tiếng ầm ĩ vành tai Lê Đông đỏ lên, không biết nên giải thích như thế nào.
"Ừ, đều nghe cô ấy hết." Động tác trên tay Kỳ Hạ Cảnh mau lẹ, thuận tay để tôm đã bóc vỏ vào trong chén không, ngước mắt lên nhướng mày hỏi ngược lại:
"Sao nào, cậu muốn nghe nội dung chi tiết không?"
"Đừng đừng đừng, cậu buông tha cho tôi đi." Từ Lãm vội vàng xua tay từ chối, cúi đầu muốn ăn tôm hùm đất đã bóc sẵn trong bát nhưng vừa mới vươn tay ra đã bị đập một cái, anh ấy lẩm bẩm: "Cậu thế này là không được, quá keo kiệt rồi."
Kỳ Hạ Cảnh cũng không thèm nhìn lấy nửa cái, ngón tay thon dài cầm dao phẫu thuật nhiều năm linh hoạt tách vỏ tôm ra, chiếc chén trống trước mặt nhanh chóng đã được lấp đầy một nửa.
Lê Đông ở đối diện đang nhìn đến ngây người, người đàn ông sắc mặt thản nhiên bất người ngước mắt lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn về phía chỗ trống bên cạnh anh, ý định ra hiệu cho Lê Đông qua ngồi vô cùng rõ ràng.
Trong những tiếng ồn ào vang lên, tay của Lê Đông không biết đặt như thế nào, tùy tiện cầm một chai đồ uống đứng dậy, trước ánh mắt của mọi người đi tới bên cạnh Kỳ Hạ Cảnh.
Lúc ngồi xuống, Kỳ Hạ Cảnh dùng xương cổ tay đẩy chén sứ qua, giọng nói rõ ràng từng chữ trong tiếng hát và ngáy như quỷ khóc sói gào: "Ăn lúc còn nóng đi."
Nói xong, người đàn ông tháo đôi tay dính dầu ra, cánh tay dài cầm lấy chai nước có ga Lê Đông mang tới, chiếc thìa sắt trong tay ấn lên nắp chai, đồng thời xương cổ tay áp xuống.
Một tiếng bốp giòn tan vang lên, nắp chai bay lên rồi rơi xuống mặt đất.
Kỳ Hạ Cảnh đưa nước có ga cho Lê Đông, sau đó lại đeo một đôi găng tay mới để bóc tôm hùm đất.
Không khí trong phòng vốn đã kín, khoảng cách giữa hai người lại chỉ là nửa cánh tay, Lê Đông có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người của Kỳ Hạ Cảnh, trộn lẫn với mùi gỗ mun trầm hương, tựa như rượu được pha trộn khiến con người ta choáng váng.
Tôm hùm đất béo mềm mọng nước, vị cay hoàn toàn thấm vào thịt, cắn một miếng đều là hương vị sốt cay nồng, vấn vương mãi không tan trong môi răng.
Ăn được hai miếng cô cảm thấy hơi ngượng, muốn mở miệng bảo Kỳ Hạ Cảnh cũng nếm thử, vừa ngước mắt lên đã ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, dường như đọc được suy nghĩ "trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí" của anh.
Anh muốn cô đút cho ăn.
Cô không có thói quen thân mật ở nơi công cộng, Lê Đông mím môi do dự, Kỳ Hạ Cảnh lại càng kiên nhẫn chờ đợi, nhướng đôi mắt đào hoa, bình tĩnh nhìn vào mắt của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!