Chương 39: (Vô Đề)

"Hai người các cậu đi đâu lâu thế, ngay cả điện thoại cũng không nghe."

Kỳ Hạ Cảnh biến mất lâu như vậy, ngay cả Lê Đông cũng đi toilet hơn mười phút, bây giờ hai người lại xách một túi lớn trở lại, bên trong còn có miếng giữ nhiệt và thuốc giảm đau.

Dù Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn có ngốc đến đâu cũng phản ứng được vì sao hai người kia lại đi ra ngoài rồi.

Thẩm Sơ Mạn nhìn túi nước ấm trong lòng ngực Lê Đông, bất tri bất giác hiểu ra vì sao trong cả bữa ăn cô không nói gì, vì sao cả quá trình vẻ mặt Kỳ Hạ Cảnh lại lạnh lùng gọi đồ không cay và muốn nước ấm rồi.

Thuốc giảm đau nhanh chóng có tác dụng khiến cơn đau thuyên giảm, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Lê Đông đã tốt hơn, mấy lần cô đã nói rằng không có chuyện gì to tát.

Ngược lại Thẩm Sơ Mạn và Từ Lãm lại cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa hai người họ cũng ăn sắp xong rồi, bọn họ trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Lê Đông đứng dậy gọi người phục vụ tính tiền, nhưng Từ Lãm ở bên cạnh đã nói trước một bước: "Không cần hỏi đâu, vừa rồi tớ đã hỏi phục vụ, Kỳ ca đã thanh toán xong rồi."

Kỳ Hạ Cảnh lúc này đang lạnh mặt tranh cãi với Thẩm Sơ Mạn xem ai sẽ đưa Lê Đông về nhà.

Người đàn ông tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, thản nhiên liếc nhìn chai rượu ở chỗ Thẩm Sơ Mạn, anh nhếch môi trào phúng: "Say rượu tạm giam, chẳng bằng cô nghĩ xem mình sẽ về nhà như nào trước đi."

"Tôi không có tiền thuê tài xế chắc?" Thẩm Sơ Mạn không phục mà cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lê Đông: "Câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, tên dã nam nhân này hay là bạn thân của cậu."

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo đáp lại một cách mỉa mai, mà Lê Đông biết Thẩm Sơ Mạn cũng không thực sự tức giận.

"Đã muộn lắm rồi, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi." Cô nhướng mày cười với Thẩm Sơ Mạn, dịu dàng dỗ dành: "Cuối tuần đưa cậu đi dạo phố uống trà sữa nha."

"Vậy thì tớ phải uống ở cái tiệm kia!" Thẩm Sơ Mạn bước xuống bậc thang, vẻ mặt nhìn thấu biểu tình của Lê Đông: "Đừng tưởng là tớ không biết nhé, cậu cùng rất muốn uống phải không?"

Tâm tư bị nhìn thấy, Lê Đông chỉ cười mà không nói.

Khẩu vị ban đầu của cô là ưa ngọt, ngày thường vì lý do sức khỏe nên đã kiểm soát lượng đường, nhưng mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt thì cô lại đặc biệt muốn ăn đường và muốn ăn đồ ngọt.

Thế nên vừa rồi lúc ăn cơm cô mới nhịn không được mà lén nhìn đi nhìn lại trà sữa ở bàn đối diện.

Sau khi tài xế lái thay của Thẩm Sơ Mạn tới thì Từ Lãm cũng lái xe rời đi, chỉ còn lại Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh đứng bên ngoài xe Porsche.

Kỳ Hạ Cảnh thay cô mở cửa xe bên ghế phụ, đơn giản mà nói: "Về nhà nhé?"

Lê Đông vẫn còn đang ôm túi nước ấm, cô gật đầu: "Vâng."

Kỳ Hạ Cảnh ngồi ở ghế lái tăng điều hòa lên, thấy trong xe vẫn lạnh thì động tác tự nhiên đưa áo khoác cho Lê Đông, anh cụp mắt cắm khóa xe vào lỗ: "Vẫn còn khó chịu hả?"

Chiếc áo khoác lớn vẫn còn sót lại nhiệt độ và mùi hương của người đàn ông, không thể không phủ nhận được sự cường thế lẫn an tâm.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Lê Đông nghe lời mà để áo khoác lên người, nhẹ giọng nói: "Chỉ là có chút buồn ngủ thôi."

Cô không giỏi biểu lộ sự yếu ớt trước mặt người khác, mấy câu "Không sao cả" và "Tôi không sao" vẫn luôn ở bên miệng.

Chắc hẳn là kỳ kinh nguyệt sẽ khiến con người ta trở nên mềm yếu, tối này đối diện với Kỳ Hạ Cảnh, cô cũng chẳng muốn cậy mạnh nữa.

"Buồn ngủ thì ngủ một lát đi." Sau khi khởi động xe, Kỳ Hạ Cảnh cũng không vội xuất phát, mà lại bấm mở định vị trên điện thoại ra rồi nói: "Về đến nhà sẽ gọi em dậy."

Tiểu khu cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi phút đi xe, Lê Đông thấy anh đang tìm hướng dẫn đường đi thì có hơi nghi hoặc, lại nghĩ tới việc Kỳ Hạ Cảnh mới vừa trở lại thành phố H không bao lâu, có không quen đường đi thì cũng là chuyện thường tình.

Chiếc xe Porsche chạy êm ái trên đường nhựa, không gian chật hẹp trở nên ấm áp, Lê Đông nhìn ánh đèn màu rực rỡ ngoài cửa sổ rất nhanh lùi về sau, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Sau đó, cô hoàn toàn buông lỏng mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong lúc mê man, Luvevaland chấm co, cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy tiếng mở cửa xe, sau đó là một luồng khí lạnh ùa vào.

Lê Đông gian nan mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn con đường tấp nập quen thuộc mà lại xa lạ gần đó, mơ hồ hỏi: "... Phố đi bộ sao?"

Giọng mũi ngái ngủ và âm cuối cao lên khiến cả người cô trở nên ngơ ngẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!