Duyên ngồi trong giảng đường mà ánh mắt cứ mơ màng dõi ra cửa sổ, mây trắng phếu trôi bềnh bồng và vài con chim nhảy nhót vội bay. Duyên thấy nhớ cô bạn cùng phòng của mình.
Hai người họ bỏ đi thế này thật chẳng có chút tình nghĩa gì.
Duyên đã lo lắng biết nhường nào, vậy mà họ chỉ xin giấy bảo lưu rồi lẳng lặng vọt về quê, còn mấy tháng ngắn ngủi là đã kết thúc học kì mà Dung cứ bất chấp không nghe khuyên.
Duyên đành thở dài bất lực, cô lắc đầu, tay vỗ vỗ lên trán cho bớt sầu não. Trời này đã tiết tháng ba nên hanh khô hơn hẳn, Duyên nhớ man mán mùa lúa chín trái vụ cũng cập kề thì phải, cô bỗng muốn được đứng giữa một cánh đồng bông trổ đòng đòng óng ả rồi dang rộng hai tay ve vuốt mơn man những ngọn ngả nghiêng đó.
Duyên thấy lòng nhẹ hẫng, lẽ đâu mà bình yên quá, tưởng rằng chỉ là mong ước bất chợt thôi, sao lòng bàn tay cô lại nhột nhạt thế này? Có phải thật đâu.
Duyên chợt bừng tỉnh, cô quay ngược ra sau.
Gã cười cười gian xảo, gã bứt cọng cỏ gà từ đâu ra chẳng biết mà gáy gém cho cô khó chịu chơi. Cô dẹp ngay cái ý định ban đầu, giờ Duyên chỉ muốn đấm vào mặt gã mấy phát cho đỡ tức.
Rồi trớ trêu thay, cô bị thầy gọi tên, có biết cái khỉ gì đâu mà trả lời câu hỏi. Mặt Duyên méo xệch, mọi người cứ hướng ánh mắt khó hiểu với chọc ghẹo về phía cô, chỉ đành trách mình lơ đễnh quá thôi.
Duyên ngập ngừng, đầu cúi thấp mà phân trần:
- Thưa thầy... dạ…
- Bạn Duyên tính nói thầy giảng chả hiểu con khỉ khô gì, đọc ào ào như tua băng chạy đĩa thì ai mà theo kịp?
Gã giải vây giùm cô, chân gác lên trên bàn, mặt khinh khỉnh nhìn thầy đầy vẻ thách thức. Gã quậy như quỷ sứ, nhưng có cần lấy cái danh quỷ sứ đó mà giúp cô không, sao Duyên thấy khó chịu quá.
Duyên lo cho con điểm chuyên cần phê trong học bạ của gã kìa, quan trọng hơn, điểm của Duyên mà bị kéo xuống chung với gã, cô nhất định đem hình gã treo lên tủ thờ để sớm tối thắp nhang.
- Có ai không hiểu à?
- Thầy đứng trên bục giảng, quắc mắt dọi một lượt, tay chỉnh kính, đẩy gọng lên cao. Cả bọn nuốt nước bọt mà lại lén lút cười hả hê.
- Ai dám trả lời phật ý thầy, trong trường giáo viên là TRỜI mà?
- Gã vươn vai, ngáp dài tự nhiên hết sức tưởng tượng.
Thầy giận dữ quát:
- Em dọn hết mọi thứ của em rồi đi ra ngoài cho thầy.
- Dạ vâng ạ!
- Gã liền bật dậy như lò xo, hớn hở đáp thay thoăn thoắt thu gom cuốn tập với mấy cây viết đủ màu vào bị quải.
Duyên thở dài thườn thượt, cô nhắm mắt thầm than trách cái số phận hẩm hiu của mình sao lại quen với tên công tử trời ơi này.
Nhưng Duyên á khẩu rồi, gã giữ trên môi nụ cười phóng khoáng quen thuộc làm cô xao xuyến bồi hồi, cả người lâng lâng.
Gã bế cô lên, đem mọi thứ ra khỏi giảng đường.
Hóa ra, mọi thứ của gã chỉ là cô thôi sao?
Duyên mỉm môi bẽn lẽn, cô biết má mình lại ửng đỏ nữa rồi, vì gã đang nheo nheo mắt ngắm nhìn.
___o0o___
Vắt ráo chiếc khăn ướt xong xuôi, Phong tỉ mỉ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Dung, ánh mắt cậu chứa đầy xót xa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô cứ trắng bệch, đôi chân mày nhúm nhíu khổ sở kia càng làm cậu đắng lòng xót dạ.
Nếu đủ mạnh mẽ hơn, cậu đã không để Dung gặp lại họ.
Cậu căm ghét mấy kẻ đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!