Chương 3: (Vô Đề)

"Bạn trai nhưng chưa phải người yêu."

Phong vẫn chấp nhận điều này. Cậu hiểu Dung không phải dạng người hời hợt tùy tiện. Bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu thì trong lòng càng yếu đuối và sợ bị tổn thương đến bấy nhiêu. Tình cảm là thứ cần một khoảng thời gian đủ dài để bồi đắp vững bền nền móng.

Phong đinh ninh như vậy sau khi đọc xong tập tản văn mà cậu tình cờ nhìn thấy trên kệ sách treo trước phòng Dương.

Kể từ vụ hiểu lầm đó, mọi chuyện giữa Dung với Phong đều tiến triển theo chiều hướng tốt hơn hẳn ngoại trừ việc cậu suýt bị đuổi học hai tuần. Thật sự Phong cũng không quan tâm đến học hành cho lắm vì căn bản cậu chẳng hiểu lấy mấy phần.

Hôm nay là chủ nhật và tâm trạng Phong rất phấn khởi, sau nhiều lần té ngã đến chổng mông cong gối, cuối cùng đã có thể đạp xe một cách ung dung thoải mái. Mỗi lần nhìn thấy cảnh Phong khổ sở với chiếc xe đạp và kế hoạch tán gái vĩ đại của cậu, Dương đều không nhịn được mà phải lắc đầu cười khổ.

Xếp tờ báo lại rồi đặt chúng lên bàn, Dương mở ti

-vi, kênh thời sự chán ngắt với giọng phát thanh viên đều đều ảm đạm, hắn bấm nút tắt, ngả lưng vào thành sô

-pha.

Phong từ trên lầu bước xuống với áo quần bảnh bao đẹp mã, cậu cầm theo cây bút nước màu cam, tay đảo đều khoanh tròn một vùng trên tờ lịch vốn đã in đầy hàng tá vòng cong tương tự thế.

Dương chặc lưỡi phàn nàn:

- Rỗi việc?

- Rãnh thì làm, sau này lỡ chết có làm được nữa đâu?

- Phong hí hửng.

- Lần sau còn làm rách đồ nữa thì quấn lá chuối mà đi ra ngoài nhé!

Phong cười trừ, gãi đầu, vẻ cậu cũng ăn năn cắn rứt lắm.

- Xin lỗi nghen... với cả khu này có trồng chuối đâu?!

- Vậy thì khỏi mặc.

- Dương dửng dưng đáp, ai bảo cậu dám trả treo với hắn làm gì.

- Rách có mấy lỗ mà làm thấy ghê...

- Phong trề môi.

- Mấy lỗ?!

- Dương nhàn nhạt khoác tay lên thành sô

-pha, ánh mắt soi thẳng vào cậu

- Mỗi cái rách mấy lỗ, một tuần rách mấy cái.

- Ờ thì... lỡ rồi nên bỏ qua luôn chớ nhắc lại chi thêm mệt người hén bạn hiền. Để tối mua bún riêu về tạ lỗi với bạn hiền sau.

Phong tít mắt cười.

Dương cũng chẳng nói gì thêm, hắn nhìn bóng lưng Phong rời khỏi căn nhà, sắc mặt trở nên tối sầm, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cái kẻ vô tư kia, mép môi mấp máy vài câu từ.

Biểu cảm của Dương khó đoán hơn bất cứ ai.

Thâm trầm đến kì lạ.

Phong không hề biết điều đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!