Dương vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó…
Lúc hắn gặp Phong, lúc nhánh lan khẩn cầu tha thiết được làm người. Ban đầu Dương thấy hứng thú, nghĩ ngợi một chút, cũng không hại gì.
Nhưng giờ đây, lòng hắn tràn ngập niềm lạc lõng bơ vơ.
Ngôi nhà trở nên hiu quạnh lạnh lẽo đến lạ, ngỡ rằng chẳng còn chút sinh khí nào nữa. Dương chưa tìm được việc gì đáng để hắn làm cả. Hắn hầu như chỉ ru rú trong nhà ngoại trừ mấy lúc quẫn bức quá nên đành ra dạo phố, xong về ăn cho qua bữa rồi lên phòng ngủ.
Dăm lần hắn rong ruổi ngang mấy hàng lan kiểng đẹp lộng lẫy.
Nhưng chẳng có cái nào giống Phong.
Hắn bực bội, chúng làm Dương nghĩ tới cái vẻ hồ hởi năng động của Phong, rồi lại thấy trống trãi mất mác.
Mùa hè đã trôi qua một cách chậm chạp mà thênh thang, Dương phân vân chưa biết có nên tiếp tục diễn cái vai sinh viên đại học mình đã biên đạo hay không, lẽ cũng bởi hắn chẳng thiết tha việc học đi học lại mấy lần đại học chán ngắt đó. Thà chết lẹ cho qua kiếp này còn hơn.
Hắn gần như muốn vùi đầu vào đống game online với truyện tranh, hoạt hình mà Phong bỏ lại trong phòng cho bớt buồn tẻ. Tới giờ Dương mới hiểu mấy từ hentai, ecchi, harem,... mà tên lẽo lượi kia nói có nghĩa là gì.
Lắm lúc Dương thấy hối hận, Phong học toàn mấy thứ lặt vặt tầm phào, linh tinh lang tang thay vì sách vở đề cương giảng dạy.
Nhưng có cậu, Dương thấy cuộc sống thú vị hơn hẳn.
Hắn bật cười.
Một hôm xưa nọ, Dương nhìn thấy Phong tàn tạ lết xác về, áo quần chỗ rách chỗ dơ, mặt mày lấm lem bầm xanh bớt tím, tới cả đôi giày Dương thích nhất cũng cong queo, đế tróc keo hả họng lặt lìa.
Dương đốt đống tài liệu.
Định nhét vào mồm Phong cho bớt ngu.
Phong chạy mất dép.
Dương đành lắc đầu chịu thua.
Hắn bước ra mở cổng, nhận lấy gói bưu kiện từ tay cô. Cô trở lại trường học mang theo tâm trạng buồn buồn phảng phất, nhưng nỗi đau vơi đi đã khá nhiều trên khuôn mặt dù trong sâu thẳm tâm hồn vẫn còn âm ỉ. Cô cắt tóc ngắn hơn, nhuộm đen rồi, lẽ cô muốn mạnh mẽ hơn cũng chưa biết chừng.
- Quà Phong nhờ tặng.
Cô nói bấy nhiêu liền bỏ đi. Dương ngẩn ngơ trông theo, tới khi bóng người khuất hẳn tầm nhìn, hắn đem hộp cát
-tông nhỏ được gém góm bằng giấy dầu vào trong nhà. Dương nhìn nó, lưỡng lự một hồi mới quyết định mở niêm.
Bên trong có lá thư.
Nét chữ nghệch ngoạc ngả nghiêng độc đáo của Phong kèm theo một viên đá ánh lam trong veo sáng long lanh lấp lánh. Dương cầm nó, hai tay giữ trọn nâng niu, nhẹ nhàng áp vào lòng, viên đá bỗng chui tọt thẳng trong ngực trái.
Rồi chẳng lâu sau, Dương ngồi khóc.
Hắn không ngờ sẽ có ngày mình phải rơi nước mắt vì ai đó. Hắn nhớ về chuỗi ngày xưa kia mà lòng quặn thắt, cả tấm thân nằm vật xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cũng bởi hắn đang phải chịu một lời nguyền, để đánh đổi lấy tự do khỏi tầng ngục tăm tối. Tản Viên Sơn Thánh cứu hắn nhưng cũng ếm rằng, hắn phải mãi quẩn quanh bế tắc trong trầm luân thế tục cho đến khi tìm thấy quả tim của riêng mình.
Dù kí ức cùng phép màu vẫn lưu lại, nhưng hắn đã trải qua xiết bao lần chuyển thế đầu thai. Dương chưa khi nào biết yêu, chưa bao giờ được người khác yêu, hắn hệt như nàng Lụa bị quỷ thần ăn mất tim, dẫu nàng trả giá để cứu sống chồng, nhưng kẻ mang tim đá vạn kiếp không được yêu thương, đời đời bị quỷ thần nguyền rủa.
Dương cần có một trái tim thật sự, người trao tặng cho hắn cũng phải cam tâm tình nguyện
- hệt như Phong.
Đến lúc đó, Dương mới thoát khỏi sự ràng buộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!