Chương 1: (Vô Đề)

Chưa bao giờ Dung nghĩ lòng mình sẽ bối rối trước một chàng trai, nhưng cái kẻ đang đứng ngay trước mắt cô đã làm được điều không tưởng đó.

___o0o___​

Buổi học phụ đạo về âm tiết trong chương trình học của khoa khiến cô dù buồn ngủ tới díp hết hai mắt nhưng vẫn gắng nuốt cho hết mấy thứ được thầy giảng dạy. Vì mang danh bí thư lớp, cô nén tiếng thở dài, chậm rãi sắp xếp mấy quyển giáo án đã mượn từ thư viện thành chồng rồi đặt gọn vào kệ tủ.

Nhìn bốn tấm ván ốp khít tường chất toàn tài liệu bộ môn, Dung nén hết nổi đành trút hết hơi trong phổi ra cho đỡ mệt mỏi chán chường, cố nhón chân thật cao để kê chúng lên mặt gỗ.

Đó cũng là khoảnh khắc đôi bàn tay xuất hiện từ phía sau chộp lấy đống sách rồi nâng lên rất đỗi nhẹ nhàng. Dung giật mình xoay ngược, mặt cô đập vào hõm ngực khiến sóng mũi nhây buốt, cả người ngay lập tức được ôm ấp bởi một kẻ mà cô chưa lần nào nói chuyện.

Kẻ đó đè trên cô, tấm lưng rộng hứng hết những gì đã rơi đổ từ trên kệ, mặt đối mặt, cậu nhăn nhó mà vẫn ráng sức cười, hai cánh tay chống lên nền gạch để không ngã ụp xuống cô.

Gò má Dung tê rần, môi hé ra nhưng chẳng thể thốt nên bất cứ câu từ gì. Mãi đến khi lớp bụi tán loạn ánh vàng dưới nắng chiều gần tan đi hết. Kẻ đó lồm cồm kiễng người sang một bên, ngồi bệt dưới sàn, cánh tay bắt chéo choàng qua vai, bàn tay chạm sau gáy, cả người liền giật giật.

Lẽ cậu đang đau lắm.

– Có sao hông?

– …

– Trả lời thiệt đi. – Dung từ tốn bảo.

Cậu gãi đầu, phì mũi cười trừ, đành khai nhận: – Hình như… có…

Cô cảm thấy hơi áy náy. Cậu chỉ muốn giúp đỡ nhưng do quá bất ngờ, cô phản kháng nên sự việc mới thành ra như vậy, Dung chưa biết nên ứng xử thế nào cho đúng nhất.

Cô bèn hỏi: – Đi bệnh viện hông?

– Không! – Cậu méo mỏ.

– Gì?

– Tốn tiền, lát khỏi thôi à.

Dung nghĩ, mặt cô đang sạm đi vì nắng chiều. Có lẽ vậy.

– Tôi trả.

Cậu hề hà xởi lởi cho qua chuyện xong liền đứng dậy, né xa cô một chút để phủi bụi.

– Vầy thì càng nhục hơn, ai đời là con trai mà bắt con gái trả tiền?

Dung thở dài một cách nhẹ nhàng kín đáo nhất có thể. Cô nhìn chăm chăm vào tấm lưng hơi lấm lem của cậu, lý trí rơi mất nơi nào chẳng hay, không tự chủ mà chậm chạp bước tới, tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải. Cậu rùng mình, rồi cười ngây ngô. Còn cô chợt sững người bởi chính hành động vô thức của mình.

Dung lẳng lặng không nói năng gì, chỉ lát sau, bàn tay đặt áp vai cậu lớt phớt vài cái miễn cưỡng mới chịu ngừng hẳn, Dung buông thõng và quay đi chỗ khác.

– Thế cậu muốn sao?

– Tôi tên Phong.

Cậu xoa xoa cằm trông khá đểu, Dung không thích cử chỉ này, nhưng cô giữ im, âm thầm đánh giá Phong. Cậu cao ráo bảnh bao, nước da không ngâm cũng không trắng, chiếc mũi cao thẳng tắp nõn nà như đọt dừa mới nhú, thêm cả hàng chân mày kiếm cong vành lãng tử,… Trên hết thảy từng đường nét hài hòa đó, Dung lại bị thu hút bởi đôi mắt của cậu.

Trong và lấp lánh hệt giọt sương nằm trên những cánh hoa cúc đồng sáng sớm.

Dung chợt thấy bất ngờ vì suy nghĩ này, bèn móc chiếc điện thoại định bấm số, chần chừ vài giây, cuối cùng nhét trở vào túi xách. Chẳng biết tại sao lòng cô miên man nghĩ về mưa.

Cô trông ra cửa sổ, trời vẫn nhuốm vàng bãng lãng áng mây bay, đành trút hơi dài nặng trĩu rồi siết chặt quai túi xách.

– Cậu muốn gì? – Dung lặp lại lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!