Chương 50: Đêm Trăng Ngọt Ngào

Quay trở lại đoạn thời gian Trác Thụy dẫn theo Vạn công công trở về đảo Hạnh Hoa.

Lý do y mang ông theo để né tránh sự truy tìm của đám tay sai hoàng đế.

Thêm nữa tuổi Vạn công công đã lớn, bên cạnh không có con cháu phụng dưỡng.

Người già sức khoẻ yếu, thân thể dễ sinh bệnh tật càng không tiện ở một mình.

Trác Thụy sớm đã hỏi ý kiến của các vị trưởng bối ở Hạnh Hoa Đảo.

Tất cả đều tán thành việc y đem Vạn công công về đây dưỡng già, cũng là để ông giúp đỡ dạy dỗ chữ nghĩa, lễ nghi cho đám trẻ con.

Huống hồ Vạn công công bây giờ đã không còn gì ràng buộc ở quê hương.

Việc Trác Thụy mang ông về đây là quyết định chu toàn nhất.

Khi con thuyền cập bến đảo Hạnh Hoa cũng đã là nửa đêm.

Trăng lên cao tít, sáng vằng vặc soi rõ bờ cát trắng.

Trác Thụy vừa dõi mắt đã lập tức trông thấy bóng hình quen thuộc đang ngủ gật dưới gốc cây dừa.

Không nén nổi xúc động, vừa phân phó cho sư đệ đỡ Vạn công công đi nghỉ ngơi xong.

Trác Thụy lập tức xoay người, thân thể nhẹ như yến nhón chân khinh công tới bên bờ cát.

Dương Hạo Hiên vẫn đang say ngủ không hề biết người mình mỗi ngày mong nhớ hiện đang đứng trước mặt.

Hai tháng nay đại sư huynh xấu xa kia còn trêu chọc ca ca đã bỏ hắn đi rồi.

Hừ, thật đáng ghét, đợi ca ca trở về hắn sẽ đi cáo trạng.

Cũng may những sư huynh, tỷ khác đều rất tốt bụng cho Hạo Hiên nhiều đồ ăn ngon.

Còn an ủi hắn Trác Thụy rất nhanh sẽ trở về thôi, thế nhưng Hạo Hiên vẫn cố chấp mỗi ngày đều đến bên bờ biển chờ đợi.

Cho dù là mệt mỏi đến ngủ gà gật, trên người khoác mỗi một chiếc chăn bông sư tỷ cho cũng không chịu về giường mình đi ngủ tử tế.

Đang mơ màng Hạo Hiên chợt có cảm giác cả người được nhấc bổng lên, mặt úp vào lồng ng. ực ấm áp, ban đầu hắn còn có chút kháng cự ý tốt của người kia.

Định nói không cần mang mình về, khi cơn mê ngủ đã lui bớt chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc luồn vào khứu giác, ghi nhớ tận sâu trong tâm khảm.

Hạo Hiên hoảng hốt mở mắt nhìn lên, dưới ánh trăng, đập vào tầm mắt là gương mặt tuyệt đẹp mà bản thân hằng mong nhớ.

Ca ca đang dịu dàng nhìn hắn, lời nói vừa trách cứ lại khó nén nuông chiều:

- Cún con, sức khoẻ đệ vừa mới tốt lên mà nửa đêm đã dám ra đây dầm sương.

Có phải đệ muốn ca ca đau lòng chết không hả?

- Hưm, muốn ca ca vui vẻ.

Muốn người đầu tiên ca ca trở về nhìn thấy là đệ…

Hạo Hiên vừa nghe trách cứ xong lập tức tỏ ra ủy khuất.

Hắn vươn hai tay lên quàng lấy cổ Trác Thụy ôm thật chặt, rúc thật sâu vào hít ngửi hương thơm trên người y.

Dường như xác định đây chính là ca ca thân yêu của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!