Chương 25: Đổ Giấm

Lập đông năm nay tiết trời quang đãng không mưa, ánh nắng cũng trở nên nhu hoà yếu ớt.

Những cơn gió khô hanh vun vút tràn về thổi qua tàng lá cây xôn xao rì rào.

Báo hiệu mùa đông sắp tới sẽ cực kỳ rét lạnh.

Quân nhu mùa đông cũng đã được phát xuống cho binh sĩ theo lệnh của Hạo Hiên.

Mỗi người đều được phát một bộ mũ sắt, hộ giáp cùng giày sắt có lót da thú giữ ấm.

Kèm theo túi da đựng nước và mấy bánh lương khô phòng bị trong túi vải.

A Hào

- Tiểu binh được sắp xếp ở chung với Trác Thụy cũng đang ôm một chồng quân nhu khệ nệ đi về.

Sau đó cậu ngỏ ý nhờ Trác Thụy giúp đỡ mặc thử quân trang mới.

Tuy đã là cỡ nhỏ nhất nhưng A Hào mặc vào vẫn như đang bơi trong hộ giáp nặng nề.

Cậu ta ngượng ngùng xoa xoa sống mũi biểu thị bản thân cũng bất lực.

- Như này đi, bây giờ mới đầu đông thời tiết còn chưa quá lạnh.

Đệ đưa giáp trụ cho ta sửa nhỏ lại, còn giày thì độn thêm chút bông vải là ổn.

Trác Thụy cười cười vỗ vỗ hai cái cầu vai lỏng lẻo đương muốn tuột xuống cánh tay của A Hào vừa nói sẽ giúp.

Nghe thấy vậy thiếu niên liền phấn chấn lên, rối rít cảm tạ còn không khỏi cảm thán khen ngợi y.

- Được thế thì còn gì bằng! Đa tạ y sư đại nhân, huynh thật tốt với tiểu đệ.

Việc gì huynh cũng biết làm thật giỏi, nhưng huynh còn phải chăm sóc Đức Vương, như vậy có phiền không?

- Không phiền, đệ cứ yên tâm giao cho ta.

- Thật đa tạ huynh nhiều lắm.

Bây giờ đệ đi cho ngựa ăn cỏ, trăm sự nhờ huynh giúp đỡ.

Nếu không có huynh thì mùa đông đệ sẽ té thành cầu tuyết mất!

A Hào vui vẻ giao lại quân trang cho Trác Thụy rồi vội vàng chạy đi làm việc.

Y cũng cười theo sự lạc quan của thiếu niên nhỏ tuổi.

Sắp xếp lại tư trang của A Hào, Trác Thụy để nó vào túi vải, lại đeo lên hòm thuốc chậm rãi đi đến doanh trướng của Hạo Hiên...

Mấy ngày nay được tĩnh dưỡng cẩn thận, vết thương trên mặt Hạo Hiên đã khép lại kết vẩy không cần phải băng lại nữa.

Tuy vậy dấu vết lớn vẫn khiến hắn có chút tự ti.

Dáng vẻ không tự nhiên lo sợ Trác Thụy sẽ chê mình xấu.

- Đệ ngẩng mặt lên nào, cúi như vậy ta không lau được.

Không còn cách khác Hạo Hiên đành phải ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho ca ca đang nhẹ nhàng chấm nước thuốc.

Hắn mím mím môi nhìn Trác Thụy điềm nhiên lau mặt cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!