Chương 11: (Vô Đề)

Nhìn Hạo Hiên cười hì hì và cơm rau đạm bạc không chút kén chọn, Trác Thụy đột nhiên thấy xót xa trong lòng.

Dù sao hắn từ nhỏ đã thiếu tình thương nên mới bám y như vậy.

Bản thân y cũng hiểu được sự cô độc khi chỉ còn trên thế gian một mình.

Tuy rằng Trác Thụy may mắn hơn vì còn có sư phụ cùng các sư huynh đệ cùng cảnh ngộ đùm bọc từ nhỏ.

Sẽ không phải lo những đấu đá hại người mà Hạo Hiên phải trải qua.

Cũng nhớ đến quẻ bói năm xưa của sư phụ khiến y mãi canh cánh trong lòng.

Lần này gặp lại y đã quyết định bản thân sẽ ở cạnh âm thầm bảo vệ tiểu đệ đệ.

Nghĩ vậy Trác Thụy liền đột ngột buông đũa đứng dậy, một mạch đi vào trong buồng ngủ.

Y cẩn thận mở lu gạo ở góc buồng thọc tay vào trong sâu, thì ra ở dưới đáy thùng gạo giấu toàn là vàng thỏi.

Tất cả chỗ vàng đều do y bán dược liệu quý vất vả tìm trên núi cao rừng sâu mà có.

Đừng nghĩ Trác Thụy từ nhỏ ở ngoài đảo xa thì không cần biết đến tiền bạc.

Hạnh Hoa Đảo có thể tồn tại đến bây giờ còn nuôi dưỡng nhiều trẻ mồ côi như vậy tất nhiên là cần rất nhiều tiền để duy trì.

Bọn họ đâu phải thần tiên chỉ cần hít gió biển uống nước mặn mà sống qua.

Bởi vậy các đệ tử Dược Cốc lớn lên không ai là không biết kiếm tiền, thậm chí còn yêu tiền như mạng.

Tự nhủ trong lòng làm người không thể quá keo kiệt.

Trác Thụy lấy ra một thoi vàng cất vào ngực áo rồi bước ra ngoài.

Trước đôi mắt tròn xoe của cún con, vươn tay vỗ đầu nhỏ.

- Bỏ bát xuống, ca ca dẫn đệ đi Túy Hương Lâu ăn đồ ngon.

- Ca ca, hôm nay có dịp gì thế...?

Hạo Hiên có chút ngạc nhiên níu tay Trác Thụy.

Giọng nói không giấu nổi bất an lo lắng.

Đồ ăn ở Túy Hương Lâu nổi tiếng đắt đỏ nhất kinh thành, với Hạo Hiên thì không thành vấn đề nhưng ca ca nghèo như vậy tự dưng sao lại đãi hắn ăn sang, nghĩ cũng không ra lý do vì sao Trác Thụy thường ngày tiết kiệm hôm nay lại phóng khoáng như thế.

- Hay là...! Ca ca sắp rời đi...?

- Đi đâu chứ? Dẫn đệ đi ăn đồ ngon cũng cần phải có dịp sao?

Trác Thụy nheo mắt búng lên trán cún con rồi kéo hắn dậy.

Dáng vẻ gia đây có tiền kéo người đi mặc kệ bữa cơm lỡ dở trên bàn còn chưa kịp dọn.

Hạo Hiên là người luyện võ lại còn là quân nhân.

Trác Thụy từ chỗ quản gia biết được bình thường hắn rất thích ăn thịt.

Sức ăn của thanh niên cũng nhiều lại chịu ở chỗ mình ăn rau quả qua ngày.

Đứa nhỏ năm nào tuy đã hai mươi tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!