Chương 1: Lạc Đường

Trường Lạc quốc, Ngạo Thiên thành, tường đài đình gác đâu đâu cũng là khung cảnh vàng son lụa gấm.

Đèn lồng đỏ rực rỡ giăng khắp chốn, lầu son gác tía trang hoàng mỹ lệ.

Đường phố ồn ào náo nhiệt, người mua kẻ bán chen chúc chật kín hai bên hè, dưới lòng đường ngựa xe đông đúc.

Đám trẻ con bận áo đẹp, tay cầm đồ chơi nhiều màu sắc, cười nói nô đùa đuổi bắt trên phố, tất cả dệt nên bức tranh muôn dân an bình, ấm no thịnh vượng.

Trần Trác Thụy năm ấy mười lăm tuổi, thiếu niên mi thanh mục tú, diện như quan ngọc.

Cho dù trên người vận một bộ bạch y giản dị cũng không che lấp được dáng vẻ mỹ mạo xuất trần.

Y chầm chậm bước đi trên đường lớn, cố gắng không nhìn ngó khắp nơi như kẻ nhà quê.

Trong lòng cũng không khỏi choáng ngợp, thầm khen chốn thị thành hưng thịnh phồn hoa.

Thân là đệ tử Dược Cốc, từ nhỏ đến lớn chỉ ở sư môn vùi đầu đọc sách, lên núi hái thuốc, lại về phơi, sao, nghiền, giã, học cách phân biệt thảo mộc.

Vốn y chưa từng đặt chân rời khỏi Hạnh Hoa Đảo, vậy mà cả tháng nay theo sư phụ ra khơi, bôn ba đến tận kinh thành để chữa trị cho vị quý nhân nào đó.

Thật không may, trong lúc náo loạn, y đã bị lạc khỏi sư phụ rồi.

Tuy ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên, trong lòng Trác Thụy cũng có chút lo lắng, thành Ngạo Thiên rộng lớn như vậy, sư phụ liệu có tìm thấy y hay không?

Thiết nghĩ tìm đến quan sai báo tin lại ngập ngừng, sư phụ không nói tên vị quý nhân kia, hơn nữa thân phận của đệ tử Dược Cốc lại không thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

Có lẽ cứ lang thang ngoài đường lớn, tìm hết mấy quán trọ, có thể sẽ nghe ngóng được chút tin tức của sư phụ.

Nghĩ vậy, Trác Thụy quyết định từ bỏ báo quan, may mắn trong người y cũng được nhét sẵn chút bạc vụn, trong lúc lạc đường có thể dành dụm mua ít bánh bao ăn cầm cự.

Gâu gâu gâu gâu!!!

Đang miên man suy nghĩ, bất chợt một bóng hình nho nhỏ từ trong ngõ vắng lao ra.

Thấp thoáng thấy một thứ mềm mại va vào người thiếu niên, vừa đỡ được vào lòng thì phía sau kia có một con chó lớn sồng sộc đuổi đến.

Trác Thụy còn đương rùng mình nhìn con chó dữ họng lớn mở to, nhe ra hàm răng sắc nhọn trắng ởn, con ngươi đỏ lòm long sòng sọc thì đã bị kéo tuột đi.

Chạy nhanh!

Bên tai vang lên chất giọng trẻ con còn non nớt nhưng cương quyết, bàn tay nhỏ mềm mềm lập tức nắm lấy tay thiếu niên kéo đi như bay.

Hai đôi chân thoăn thoắt chạy qua đường lớn, lẫn vào đám đông, bỏ lại sau lưng nhao nhao tiếng người đi đường mắng chửi…

Hai đứa trẻ nắm tay nhau cùng chạy miết mải cho đến khi tiếng chó sủa xa dần, quay đầu lại thấy đã hoàn toàn cắt đuôi con chó dữ mới dừng chân.

Đứa ngồi bệt xuống, đứa chống tường, thở hổn hển dùng tay áo trắng lau mồ hôi trên trán.

"Ha...! Thật nguy hiểm...! Đệ có sao không...?"

Lúc này Trác Thụy mới nhìn rõ đứa trẻ vừa rồi là tiểu công tử dương chi bạch ngọc của nhà nào đó, tuổi hẵng còn nhỏ, tầm chín, mười tuổi.

Gương mặt phấn điêu ngọc mài ngẩng lên nhìn Trác Thụy, nhe nanh nhỏ cười khì.

Cậu nhóc vừa tự nhiên đứng dậy phủi phủi bụi bặm bám trên y phục vừa nhanh nhảu giải thích.

- Đệ không sao, đệ vô tình đạp vào đuôi nó, thế là nó đuổi đệ khắp mấy con phố.

Lại còn liên lụy đến ca ca, xin lỗi huynh, huynh từ nơi khác mới đến sao? Trước kia ta chưa từng thấy qua?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!