Chương 40: (Vô Đề)

Trở về cửa hàng gạo Kim Ký quen thuộc, Chu Kỳ An tạm thời giấu bình đựng tro cốt vào góc khuất nhất của tủ, đợi khi kết thúc nhiệm vụ phụ sẽ lấy lại.

Còn một chút nữa mới sáng, Chu Kỳ An nhìn hai người phía sau và nói:

"Chúng ta luân phiên canh gác đi."

Với lượng sức lực tiêu hao tối nay, nếu không ngủ thêm một chút, có lẽ còn chưa bị quỷ ăn thì đã chết vì kiệt sức rồi.

Mục Thiên Bạch không có ý kiến, nhẹ giọng nói: Để tôi canh trước.

Chu Kỳ An lắc đầu:

"Tôi đang cần dọn dẹp vệ sinh cửa hàng gạo, để tôi canh trước."

Chàng sinh viên nói: Để em làm thì hơn.

Chu Kỳ An và Mục Thiên Bạch đồng thời nói: Được, cậu làm đi.

...

Chu Kỳ An tự nhiên nhét cây chổi vào tay chàng sinh viên:

"Bài học đầu tiên trong xã hội, đừng bao giờ khách sáo khi không cần thiết với đồng nghiệp."

Nhìn thấy Chu Kỳ An dựa vào cột gần bình cứu hỏa, chàng sinh viên vội nói,

"Em sẽ làm, anh đừng kích động."

Đừng vì không muốn dọn vệ sinh mà phóng hỏa đốt tòa nhà.

Mục Thiên Bạch nghe vậy liếc nhìn Chu Kỳ An một cách sâu sắc.

Chu Kỳ An: ...

Tôi đã làm bao nhiêu việc, mà các người chỉ nhớ mỗi việc phóng hỏa thôi sao?

Gạch lát nền lạnh lẽo, không chỉ có âm khí trong tòa nhà, gió đêm bên ngoài cũng len lỏi vào từng ngóc ngách. Chu Kỳ An vô thức nhíu mày, quay đầu sang hướng khác.

Khuôn mặt khi ngủ của y trông vô hại, hơi ngẩng đầu thở, khuôn mặt trắng trẻo đeo kính đen, trông như còn đang trong thời đại học.

Chàng sinh viên im lặng dọn vệ sinh.

Khi chàng sinh viên quay người gom rác, Mục Thiên Bạch đột nhiên mở mắt, nhìn về phía gạch men.

Cái bóng đang di chuyển dọc theo gạch men cũ kỹ, nó lấy một chiếc áo khoác từ cửa hàng quần áo, đắp lên người Chu Kỳ An, rồi chỉ vào vị trí trái tim.

Mục Thiên Bạch hiểu lý do cái bóng bị thu hút.

Trong cơ thể người này không biết chứa đựng thứ gì, kỳ lạ đến mức còn hấp dẫn mình hơn cả thánh khí.

Nhưng ngủ yên vô hại như vậy, có phải là đang câu cá bắt người không?

Không biết vì sao, Mục Thiên Bạch có cảm giác mình đã bị câu nhiều lần rồi.

Cuối cùng, anh từ bỏ ý định giết người cướp bảo vật ban đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau khi Mục Thiên Bạch nhắm mắt, Chu Kỳ An chuyển động tay, không một tiếng động sờ vào gạch men mà cái bóng đã đi qua, trầm ngâm suy nghĩ.

Kỹ năng quái dị gì đây, có thể điều khiển được cái bóng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!