Chương 4: Mẹ yêu - Đêm chết chóc

Bữa ăn không kéo dài quá lâu, Tuân phú ông mệt mỏi nói: "Tuân Nhị, con sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi. Muộn rồi, ta phải lên lầu uống thuốc nghỉ ngơi đây."

Tuân phú ông lê bước chân nặng nề lên lầu. Đang đi được nửa chừng, ông nhìn về phía Hàn Lệ bằng ánh mắt đầy yêu thương và nghi hoặc.

Trong mối quan hệ vợ chồng, việc hai người ở cùng một phòng là điều hợp lý.

Hàn Lệ vẫn giữ bình tĩnh: "Một lát nữa em lên, đã lâu không về đây, em muốn đi dạo một chút."

Lúc này Tuân phú ông mới tiếp tục lên lầu.

Vẻ mặt ông chủ Vương quái dị nói: "Ở chung một phòng, chẳng lẽ sẽ phải..."

Hàn Thiên Sinh cười lạnh: "Em gái tôi tự nhiên có cách đối phó, hơn nữa NPC quan trọng thường không có dục vọng, chỉ có..."

Thèm ăn.

Từ cuối cùng hắn không nói ra, nhưng đã tiết lộ việc Tuân phú ông không phải là người bình thường.

Tuân Nhị kính cẩn dìu Tuân phú ông lên lầu, rồi quay lại nói: "Đồ ăn sống tuy ngon nhưng không thể ăn nhiều. Nếu ai đó cảm thấy đói, cũng không nên vào bếp ăn khuya."

Gương mặt nhợt nhạt của anh tràn đầy quan tâm: "Tôi chỉ là nghĩ cho dạ dày của mọi người thôi."

Thực ra anh có đôi mắt rất lạnh lùng. Mỗi lần anh lộ ra biểu cảm bất thường như vậy, ngược lại làm người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Những người chơi chán ghét nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm ngay cả khi được tặng miễn phí họ cũng không muốn ăn.

Biệt thự này có ba tầng. Tuân phú ông tuy chân yếu tay mềm nhưng lại sống ở tầng trên cùng.

Những người khác không được làm phiền giấc ngủ của ông ta, tất cả đều được sắp xếp ở tầng hai, mỗi người bọn họ được Tuân Nhị phát cho một chiếc chìa khóa phòng riêng.

Chu Kỳ An ngủ ngay cạnh phòng của Tuân Nhị.

"Chúc ngủ ngon... anh." Tuấn Nhị vẫn giữ thái độ khúm núm như trước.

"Cậu lợi hại thật." Chu Kỳ An giơ ngón tay cái lên

Tuân Nhị trông có vẻ lớn hơn mình một chút, y cũng không biết tại sao đối phương lại gọi anh một cách tự nhiên như vậy.

Đây là độ chuyên nghiệp của NPC sao?

Mọi người đều quay về phòng của mình.

Chưa đầy hai phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".

Chu Kỳ An mở cửa ra.

Hàn Lệ đến gõ cửa, hơi bất ngờ, có lẽ là không nghĩ rằng sẽ có người mở cửa ngay trong đêm như vậy.

"Có chuyện gì?"

Hàn Lệ hồi tỉnh nói: "Kỹ năng thiên phú của cậu liên quan đến độc phải không?"

Cô ta như đang hỏi, nhưng thực chất là khẳng định.

Ánh mắt của Chu Kỳ An đang hạ thấp bỗng trở nên sắc bén.

"Lúc ở trên xe, chỉ có cậu không đề cập đến hướng tiến hóa giống của loài. Quả nhiên, cậu cũng là một loài cấp cao." Hàn Lệ nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ tình cờ gặp người có năng lực tương tự."

Người chơi khác nhau đánh thức kỹ năng giống nhau cũng là điều bình thường, dù sao sinh vật biển cũng có vô số loài, xuất hiện vài năng lực tương tự nhau cũng không có gì lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!