Chương 39: (Vô Đề)

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, người chơi vẫn thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Chu Kỳ An, như thể không hiểu tại sao họ không lên thang máy.

Đợi đến khi thang máy bắt đầu di chuyển xuống, một người chơi ngoài cửa mới cất giọng khàn khàn:

"Vừa rồi là người hay là quỷ thế?"

Người chơi bên cạnh nuốt nước bọt: Có khác gì không?

Không!!

Lúc này, Mục Thiên Bạch đang ở trong thang máy đầy xác chết.

Cái bóng và anh cùng giữ im lặng cao độ, thích cảnh máu me bắn tung tóe và bị bao quanh bởi xác chết là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là cả hai người đều có chút bệnh sạch sẽ.

Mùi hôi thối từ xác quái vật rất nặng, Mục Thiên Bạch nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn vào những xác chết vương vãi.

Chu Kỳ An mặt tái mét, cúi người dùng ngón tay dài che miệng và mũi: Oẹ...

Mục Thiên Bạch nghe rất rõ: ...

Chết hết đi.

Thang máy dừng lại ở tầng số 4 đỏ như máu.

Tầng bốn có nhiều cửa hàng mở hơn tầng ba, Chu Kỳ An thành thạo cầm thánh khí ra ngoài chạy nhiệm vụ, mới chạy được một đoạn thì đùi đột ngột bị ôm chặt.

Y nhanh chóng đảo ngược cái đinh ba, chuẩn bị đâm thẳng.

Anh Chu, là em!

Đối diện là một cái gương, trong đó phản chiếu một sinh viên nam mặc váy trắng, hàng lông mày vốn thẳng giờ đã cong như hình lưỡi liềm, tóc cũng dài ra nhiều trong thời gian ngắn.

Nhờ vào thánh khí tỏa ra ánh sáng vàng, chàng sinh viên nhận ra Chu Kỳ An, nhưng Chu Kỳ An suýt không nhận ra cậu.

Bên cạnh còn có một người chơi nữ, giơ hai tay lên: Đừng hiểu nhầm!

Hai kẻ xui xẻo này không biết đã kích hoạt cái gì, một người ngày càng giống kiểu tóc dài đen trên xe, người còn lại tóc rối bù, dường như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Chàng sinh viên thấy Chu Kỳ An như thấy Phật, nói một mạch:

"Khi chọn cửa hàng, nữ quỷ tóc đen dùng khẩu hình miệng nhắc em chọn phòng nhảy."

"... Em tưởng là vì mình đã giúp cô ta nói một câu trên xe, cô ta sẽ giúp em."

Thực tế chứng minh, người ta sợ nhất là tự đa tình.

Không xa, cửa sổ của phòng nhảy mở toang. Một người phụ nữ tóc dài đen dựa vào thanh luyện tập, váy trắng bay trong gió đêm, cô ta im lặng quan sát phía này, nở một nụ cười rợn người.

Chu Kỳ An thay đổi sắc mặt:

"Rời khỏi đây trước đã."

Người chơi nữ nhỏ nhắn cảm kích không thôi, suýt rơi nước mắt:

"Chúng tôi không dám đi các tầng khác, sợ bị người chơi coi là quái vật mà giết, may mà anh không sợ chúng tôi."

Cô ấy không vào phòng nhảy, làm việc ở tiệm trà sữa, dù đã thắng trong trận chiến với quái vật nhưng một số viên trân châu đã bám vào da, nhìn giống như người quỷ.

Lời của người chơi nữ bị ngắt giữa chừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!