Chương 36: (Vô Đề)

"Được rồi, đến chụp ảnh đi."

Chu Kỳ An thấy đủ liền thu lại, chỉnh lại tóc giả rồi vịn vào tường đứng dậy, mở miệng với giọng điệu như ban ân xá.

Chân có chút yếu.

Y liếc nhìn hai cô lễ tân: Lại đây đỡ tôi.

Hai cô lễ tân vốn trước đó còn tỏ vẻ kiêu ngạo, giờ thì gượng cười đỡ lấy sát tinh này, từ từ dìu y đến chỗ chụp ảnh.

Chỉ còn lại một phút rưỡi, nhiếp ảnh gia chẳng còn đợi được nữa, trực tiếp mang theo thiết bị chạy tới.

Cách.

Đèn flash lóe lên trong chớp mắt.

Chu Kỳ An mở mắt, đôi mắt đã tiến hóa của y bắt được ánh mắt đầy oán hận của nhiếp ảnh gia khi bấm nút chụp.

Quán chụp ảnh đen đủi gặp phải khách hàng lòng dạ đen tối, sau khi xui xẻo gặp nhau, nhiếp ảnh gia lúc này chỉ hận không thể móc tim Chu Kỳ An để bù lại giá trị.

Cả tiệm ảnh bận rộn không kịp thở.

Nhân viên lễ tân phụ trách rửa ảnh, quá trình rửa cực kỳ nhanh chóng, ảnh đen trắng 14 inch, lễ tân đưa ảnh ra với tốc độ nhanh nhất:

"Thưa quý khách, đi đường cẩn thận."

Chu Kỳ An nhìn vào bức ảnh chân dung của mình, chỉ thấy khuôn mặt này vừa giống mình vừa không giống mình.

Nhìn lâu rồi như đang viết đi viết lại một từ, hoàn toàn không còn nhận ra nữa.

[Đã nhận được manh mối: Ảnh.

Đã có ảnh đăng ký, vui lòng đến cửa hàng gạo để nhận gạo ngay lập tức]

Thợ cắt tóc lại xuất hiện phía sau, gã cao hơn Chu Kỳ An nửa cái đầu, mắt giống như chất keo nhìn chằm chằm vào sau đầu của Chu Kỳ An.

"Đến cửa hàng đầu tiên ở đầu phố là có thể nhận được gạo. Nhớ kỹ ông chủ có tính tình không tốt, tốt nhất là rời đi ngay sau khi nhận được gạo."

Chu Kỳ An cất ảnh chân dung và tiền bồi thường, quay người rời đi.

"Dịch vụ không tồi, lần sau tôi sẽ lại đến."

Giọng nói nhạt nhẽo tan biến phía sau, ngay sau khi y rời đi, biểu cảm u ám của thợ cắt tóc dịu lại, gã nhìn theo hướng Chu Kỳ An rời đi cười gằn một tiếng:

"Dám lừa tao? chờ chết đi!"

...

Người mặc áo hoodie biến mất một cách thần bí, khi Chu Kỳ An rời khỏi cửa hàng thì không thấy ai, nhưng chưa đi được bao xa, người mặc áo hoodie lại xuất hiện ở cách đó vài mét.

Có vẻ như anh luôn cố tình giữ khoảng cách với y.

Một cục giấy ném qua.

Chu Kỳ An xoay người khéo léo, đón lấy cục giấy đúng lúc nó đập vào vai.

Trên mẩu giấy có bốn chữ: Cậu rất kỳ lạ.

Rõ ràng có thể kích hoạt nhiệm vụ phụ, nhưng lại cố tình ở lại chịu đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!