Ai muốn đi thì đi, dù sao y cũng không đi.
Chu Kỳ An toàn thân đầy vết máu, nghĩ thầm, trừ khi có ai đó cõng mình.
Tư tiên sinh trừng mắt nhìn Chu Kỳ An một cách đầy ác ý, sau đó đi xa hơn một chút, lấy ra một chiếc điện thoại đen, trông có vẻ giống điện thoại đời cũ.
Âm thanh của hắn rất nhỏ, nhưng đối với những người đã tiến hóa, thính giác của bọn họ tốt hơn nhiều so với người bình thường.
"Alô, đến đón tôi ở phó bản 0814."
"Nếu tôi có thể đi, tôi cũng sẽ không liên lạc với cậu đâu."
"Mẹ kiếp, xe của tôi bị đánh cắp rồi."
"... Tại sao phải chửi mẹ? Hôm nay cậu làm sao mà có nhiều câu hỏi thế, không hiểu sao lại muốn chửi."
Rõ ràng, Tư tiên sinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải gọi đồng nghiệp.
Sau khi cúp máy khoảng nửa giờ, Tư tiên sinh vẫn giữ im lặng. Cho đến khi điện thoại bất ngờ rung lên, hắn lập tức thúc ép người chơi đi ra khỏi trang viên như thể đang lùa cừu.
Chưa đi đến nơi, bên ngoài đã nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi.
Người đang chờ dường như thiếu kiên nhẫn hoặc có thể nói là nóng tính.
Mọi người theo phản xạ tăng tốc bước đi.
Ngoài trang viên đêm đẹp, bên cạnh biển hiệu.
Một chiếc xe lớn có hai sừng bò đậu ở đó, khác với xe buýt thỏ, chiếc xe này có vỏ kim loại, mang một vẻ lạnh lùng.
Người lái xe là một con quái vật đầu bò, cùng thuộc về phó bản chủ đề yếu tố vui vẻ, nhưng trên khuôn mặt của quái vật đầu bò không có một chút nụ cười nào, nó gõ ngón tay lên vô lăng.
Cộp.
Một âm thanh nhẹ nhàng tiết lộ sự thiếu kiên nhẫn của nó.
Mau lên.
Người chơi không dám chậm trễ, nhanh chóng lên xe.
Quái vật đầu bò không thèm nhìn ai một cái, cho đến khi Chu Kỳ An lên xe, nó đột nhiên nheo mắt lại.
Tư tiên sinh ngồi ở chỗ của người bán vé cũ, khoanh tay nguyền rủa tên trộm chết tiệt, có lẽ cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm trạng của Tuân phú ông khi bị cướp mất bảo vật.
Vị trí của chàng sinh viên gần Chu Kỳ An, nhìn về phía Hàn Lệ:
"Mọi người đã trao đổi thông tin liên lạc, sau này sẽ cùng nhau đi phó bản à? Có thể đưa tôi đi cùng không?"
Chu Kỳ An: Tôi bị điên hả?
Hàn Lệ vì mạng sống của mình có thể bán đứng bất cứ ai, điểm duy nhất đáng được ghi nhận là cô không bỏ rơi Hàn Thiên Sinh vào lúc nguy cấp, chưa đến mức bán đứng người thân.
Tạo nhóm với người như thế, hôm nay cô sẽ mỉm cười dễ thương, ngày mai sẽ đâm sau lưng.
"Vậy tại sao anh lại..."
Cậu trước đó đã thấy cả hai bắt tay một cách rất thân mật.
Chu Kỳ An thản nhiên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!