Chương 2: Thế Giới Mới - Cánh cửa rộng mở!

Khi Chu Kỳ An bày tỏ quyết tâm như thể không chờ đợi nổi nữa, người đàn ông lực lưỡng trong nhóm người chơi lâu năm khẽ nói với cô em bên cạnh:

"Em gái, khi đẩy người ra để chắn đao, nhớ cân nhắc cậu ta cuối cùng."

Tên súc sinh này, nhìn qua đã thấy đa nghi, biến thái, không dễ đẩy ngã.

Dù sao thì đối với người khác là câu hỏi lựa chọn, còn với Chu Kỳ An lại là hỏi nhanh đáp nhanh.

Tháo một cái nồi cơm điện, chỉ cần có tay là làm được.

Tư tiên sinh khoa trương chớp mắt đỏ hai lần, sau đó thúc giục hai người chơi mới còn lại.

Chàng sinh viên không chút do dự, thầy giáo đối với cậu ân trọng như núi, cậu quả quyết lắc đầu.

Đến lượt người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên có thể phát đạt hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ tận tình của bạn thân trong quá khứ. Lần này tình cờ gặp nhau ở sân bay, ông ta còn đang nghĩ đến việc báo đáp bằng cách chia cổ phần, nào ngờ sau một làn sương mù dày đặc, ông ta lại vô tình đến nơi này.

Trải qua nhiều sóng gió trong chốn danh lợi, dưới ánh mắt gần như áp sát của Tư tiên sinh, ông ta mở miệng.

"Lựa chọn thông minh."

Đến khi nhận ra mình đã nói đồng ý, người đàn ông trung niên xấu hổ cúi đầu.

Tư tiên sinh nhếch miệng cười rất rộng, nói một câu Rất tốt, rồi búng tay một cái và biến mất ở giây tiếp theo.

Người đàn ông trung niên hoảng loạn nhìn quanh: Người đâu rồi?

"Con thỏ đó đi đâu rồi?"

Phiền phức quá. Một người chơi lâu năm ngoáy tai, Cứ đợi đi.

"Liệu bạn tôi có bị..." Người đàn ông trung niên sốt sắng muốn xác nhận hậu quả của lựa chọn trước đó, thấy ông ta kêu la không ngừng, người chơi lâu năm thờ ơ nhún vai:

"Mỗi nhân viên vận hành đều sẽ tặng phúc lợi nhỏ với các loại câu hỏi khác nhau, lựa chọn ấy mang đến kết quả gì, ai mà biết được?"

Một người chơi cũ khác cũng cười nhạo:

"Tốt hay xấu từ trước đến nay vẫn chỉ là tương đối."

(Mèo: Ý của ổng là có những thứ người này thấy tốt, nhưng với người khác thì lại là xấu)

Tiếng bánh xe lăn trên đường bỗng cắt ngang lời anh ta, một chiếc xe buýt đầu thỏ cực kỳ nổi bật đang tiến về phía họ. Chiếc xe bẻ cua một cách điêu luyện trên đoạn đường cong, dừng lại bên cạnh bọn họ với tiếng ma sát chói tai.

Tư tiên sinh thò đầu thỏ khủng bố ra: Lên xe đi.

Những người chơi cũ thành thạo ngồi vào xe, người chơi mới cũng làm theo họ.

Trên xe toàn là chỗ trống, không ai muốn ngồi gần Chu Kỳ An. So với màn hỏi nhanh đáp nhanh của y, việc đấu tranh tư tưởng của người đàn ông trung niên kia vẫn còn có chút nhân tính.

Chu Kỳ An cảm thấy nhẹ nhõm.

Con người luôn bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh. Nếu đây là nơi cần sự đoàn kết, y chắc chắn sẽ tỏ ra vô hại và chăm chỉ. Nhưng ánh mắt của đám người chơi thâm niên nhìn họ lại chẳng hề thân thiện, vậy nên lúc này, hình tượng âm ngoan độc ác là vô cùng cần thiết.

Mọi người sẽ vô thức cảnh giác trước việc bị y hại, thay vì hại y.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Chàng sinh viên nhút nhát hỏi.

Một người chơi lâu năm chủ động ngồi gần cậu, giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!