Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi mẹ Chu rời đi, bà lái xe với tốc độ bảy mươi cây một giờ, còn Chu Kỳ An vẫn tiếp tục chuẩn bị cho ngày mai.

Phòng y lộn xộn, những miếng gỗ mềm và cành cây cong nằm rải rác khắp nơi, tấm ga trải giường màu đỏ bị xé một đoạn để làm dây thừng.

Sau một đêm bận rộn, cuối cùng y cũng tìm ra được kỹ thuật.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc muộn hơn bình thường một chút.

Khi Chu Kỳ An xuống lầu, bầu không khí trong phòng khách rất nặng nề.

Y nhìn quanh, không thấy Hàn Lệ, liền hỏi Hàn Thiên Sinh:

"Em gái anh chết rồi à?"

Hàn Thiên Sinh bực mình: Mày mới chết ấy.

Đang nói, Hàn Lệ bước xuống lầu, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu, rõ ràng đêm qua việc canh giữ nến không suôn sẻ.

Mọi người đã có mặt đầy đủ, Chu Kỳ An thắc mắc:

"Đã sống sót hết rồi, sao mặt ai cũng như đưa đám vậy?"

Trần Giam nghiêm giọng:

"Hôm nay là ngày thứ ba rồi."

Trong các nhiệm vụ, thường đến ngày thứ ba, độ khó sẽ tăng lên, các quy tắc tử vong liên tục xuất hiện. Hôm qua, người chơi vẫn còn hăng hái dậy sớm để làm nhiệm vụ, nhưng hôm nay ngoài việc Chu Kỳ An quá mệt nên ngủ quên, những người khác đều tự nhiên xuống lầu muộn hơn một chút.

Bonn họ đang cố tránh gặp NP

C sớm để không bị giao nhiệm vụ.

"Quá sớm hay quá muộn để làm nhiệm vụ đều không an toàn." Hàn Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Sau khi mặt trời mọc, nguy hiểm sẽ giảm đi đôi chút."

Dù chỉ giảm một chút, đôi khi cũng có thể cứu mạng.

Giọng cô ngày càng gấp gáp:

"Sau 4 giờ sáng qua, màu sắc của mặt trăng trên bầu trời đã khác thường, và hôm nay hướng mặt trời mọc cũng có vấn đề."

Hàn Lệ lấy từ đâu ra một chiếc nhiệt kế:

"Nhiệt độ trong biệt thự giảm hai độ so với bình thường."

Lúc này, Trần Giam cũng nhìn qua một góc không đáng chú ý và nói:

"Số lượng côn trùng nhiều hơn ngày thường, hôm qua lần đầu tiên tôi thấy có gián trong phòng."

Chu Kỳ An lặng lẽ ghi nhớ, không nói gì thêm, nhưng phải thừa nhận rằng kinh nghiệm chơi của những người chơi lâu năm thực sự phong phú hơn rất nhiều.

Tiếng ho của Tuân phú ông vang lên từ trên lầu, mọi người liền dừng ngay cuộc trò chuyện.

"Bữa sáng đâu? Sao chưa bưng ra?" Mặt Tuân phú ông có thêm vài nếp nhăn, ông ta nhìn Hàn Lệ:

"Cô cũng không biết xuống bếp giúp một tay à?"

Ngoại trừ ngày đầu tiên khi vợ con trở về, Tuân phú ông trông có vẻ vui mừng, sau đó ông ta dần bộc lộ tính cách thật sự của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!