Chương 15: (Vô Đề)

Bóng của chiếc kệ cao lớn phía sau đổ lên khuôn mặt của Tuân Nhị.

"Tôi không thích dùng bạo lực trực tiếp, nhưng hôm nay có thể ngoại lệ."

Lúc này, ánh mắt của anh ta trở nên vô cùng dị thường, giọng nói bỗng chốc giống hệt như đứa trẻ trong cuốn nhật ký.

Mùi rượu nhẹ nhàng thoang thoảng qua mũi, Chu Kỳ An đoán rằng hiện tại bọn họ đang ở trong hầm rượu.

Nghiêng sang một bên, có một thiết bị lớn được phủ bởi tấm vải trắng, Trần Giam đã đề cập đến điều này khi đi lấy cái xẻng, cố gắng dụ bọn họ khám phá.

Lụa trắng.

Sau khi quan sát xung quanh, Chu Kỳ An cố gắng tập trung ý thức.

Dải lụa trắng lặng lẽ xuất hiện.

Tuân Nhị dường như cảm nhận được điều gì đó, ngay khi anh ta quay đầu, Chu Kỳ An lập tức khiến dải lụa trắng tạm thời ẩn nấp sau kệ rượu.

Anh tỉnh rồi.

Nhiệt độ ở tầng hầm thấp, giọng của Tuân Nhị vừa lạnh vừa trầm.

Anh ta tiến lại gần, con ngươi hơi giãn ra một cách bất thường:

"Anh không nên ăn vụng."

Chu Kỳ An liếc nhìn, xác nhận điều mình đã nghi ngờ.

Avatar ban ngày quả nhiên chính là Tuân Nhị.

Bờ môi Chu Kỳ An khẽ run: Cậu muốn làm gì?

Sự cầu xin của kẻ yếu chỉ khiến ham muốn bạo lực biến thái của đối phương bùng lên.

Chu Kỳ An đã làm như vậy.

Mỗi động tác, ánh mắt, thậm chí cả run rẩy của lông mi, đều thể hiện sự yếu đuối và bất lực, cùng với lời mời gọi không lời.

Tuân Nhị nhìn Chu Kỳ An từ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng:

"Anh trai yêu quý của tôi, anh sẽ phải trả giá cho lòng tham của mình."

Ánh mắt quái dị như con rắn dài trườn qua người Chu Kỳ An, cẩn thận đo lường từng tấc cơ thể của y, cuối cùng dừng lại ở bụng.

Chu Kỳ An liếc thấy con dao mổ quen thuộc.

Dù đã ba năm trôi qua, mỗi lần nhìn thấy thứ đó, y lại như quay về trên bàn mổ.

Quá trình có thể sai, nhưng kết quả thì đúng.

Mọi chuyện đã trở lại đúng với dự đoán của Chu Kỳ An.

Y đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, không gì khác ngoài việc bị mở mổ bụng một lần nữa lúc tỉnh táo. Chu kỳ An không vi phạm quy tắc tử vong, chỉ cần đợi Tuân Nhị gây ra tổn thương thực sự, y mới có thể tiến hành phản kích quyết liệt.

Chịu đựng một chút rồi mọi thứ sẽ qua, ba năm qua chẳng phải đều như vậy sao?

Hai mắt của Chu Kỳ An cụp xuống, sâu trong đáy mắt là một màu lạnh lẽo, ngón tay buông thõng hai bên, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, trưng bày trước mặt đối phương.

Thực tế, y đã sẵn sàng hành động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!