Tiếng cửa mở vang lên rõ ràng, giống như xuyên thẳng vào linh hồn.
Chu Kỳ An thả lỏng chưa được hai giây, cơ thể đã căng cứng trở lại. Nếu bị Tuân phú ông phát hiện, dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích được. Đối phương đã đặc biệt lập một bàn thờ, bây giờ tượng thần lại biến mất, chắc chắn là không thể chấp nhận được.
Không hề do dự, Chu Kỳ An hít một hơi sâu, tiếp tục bước đi dù chân đã rã rời, vội vàng chạy xuống lầu.
Lớp máu và nội tạng chặn lối cầu thang trước đó đã biến mất, chỉ còn lại một mùi nhức mũi.
Trong phòng khách, Hàn Thiên Sinh cau mày, trông có vẻ khó chịu.
"Sao tất cả lại đổ lỗi cho tao? Ai mà biết được tên người mới đó gan lớn đến mức dám tự nhận mình là con trai lão ta chứ."
Hàn Lệ vuốt ve những chiếc móng tay dài đỏ chót, ánh mắt u ám:
"Thôi kệ đi, cậu ta chắc cũng sắp chết rồi. Khi cậu ta chết, những người ở rìa sẽ tiến gần đến trung tâm hơn, nhiệm vụ của anh cũng sắp đến rồi."
Những người chơi lâu năm đã hiểu được sự tàn khốc của hệ thống trò chơi.
Giống như quy tắc thừa kế trong xã hội hiện đại, nếu không có di chúc rõ ràng, vợ con sẽ là người thân trực hệ, và vì thế họ sẽ nhận được nhiều nhiệm vụ và manh mối nhất.
Để trở thành người thừa kế, ngoài việc lấy lòng Tuân phú ông thì còn có một cách nhanh hơn: giết những người chơi khác.
"Mấy người thật sự không có nhân tính."
Trong tiếng bước chân rối loạn, Chu Kỳ An xuất hiện trước mặt họ.
Hàn Lệ đứng phắt dậy nhưng không nói gì.
Trong một ngày, người mới này đã mang đến quá nhiều sự ngạc nhiên.
Chu Kỳ An thở hổn hển:
"Cảm ơn manh mối mà mấy người vừa cung cấp, hai anh em mấy người hoàn toàn có thể tấn công tôi, nhưng lại không làm. Xem ra trong phó bản này không nên tùy tiện giết người."
Cuộc đối thoại của họ đã bị chàng sinh viên đang hít thở không khí bên ngoài nghe thấy, liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Rõ ràng mọi người có thể dùng cách nhẹ nhàng để cùng thắng, trở thành người thừa kế, nhưng để nhận được nhiều tài sản hơn, tất cả đều hướng đến việc tự tàn sát lẫn nhau. Cậu ngước nhìn gương mặt kinh dị của Tư tiên sinh, cảm giác như không còn ai trong số họ còn nhân tính.
Chàng sinh viên ngập ngừng hỏi:
"Tất cả người chơi... đều như thế này sao?"
Xem mạng người như cỏ rác, như thể chỉ là giết mổ gia súc bình thường.
Tư tiên sinh nghe câu hỏi này, rất bình tĩnh:
"Cho cậu một lời khuyên, từ góc độ con người, trong trường hợp bất đắc dĩ, cậu có thể cầu cứu cậu ta."
Ánh mắt đỏ rực của hắn liếc qua Chu Kỳ An.
Chàng sinh viên ngơ ngác nhìn theo, chẳng phải y là người tàn nhẫn và đáng sợ nhất sao?!
Tư tiên sinh cười lạnh:
"Tất cả bọn họ đều muốn dùng giết chóc để chiếm lấy tài sản, ít nhất mục tiêu giết chóc đầu tiên của cậu ta không phải là người chơi."
Chu Kỳ An chủ yếu nhắm vào các NP
C, trong khi cặp anh em lại muốn tiêu diệt tất cả những người khác. Hai cách tiếp cận khác nhau đại diện cho hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!