Quý công tử bị giam vào lãnh cung.
Lãnh cung thực lạnh lẽo, lãnh cung thực cũ nát.
Chuột già ở lãnh cung đều gầy gò như que củi, chạy lòng vòng vây quanh y.
Quý công tử nhớ tới mùa đông mười mấy năm trước. Y ngồi ở trong nhà lao, Đại tướng quân ngồi xổm bên người y.
Hôm đó tuyết rơi, rất lạnh.
Tên đại ngốc kia khoác áo khoác lên người y, còn ra vẻ hung ác muốn đưa y đi làm quan kỹ.
Nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của Đại tướng quân, Quý công tử khanh khách cười không ngừng, cười cười lại chảy ra nước mắt. Trên khóe miệng kéo lên nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Trương Đại Cẩu ngươi cái con rùa lớn."
Gió Bắc vù vù thổi tới, chuột già bị đông lạnh đến mức run run.
Quý công tử chảy nước mắt nhẹ giọng nói: "Con của chúng ta sắp được sinh ra, ngươi đã nói nhất định về kịp."
Cửa lãnh cung bị mở ra, một loạt lão thái giám đi vào, tươi cười đầy mặt mà đưa cơm cho y.
Quý công tử nói: "Ta không ăn."
Lão thái giám đi tới, từ trong tay áo lấy ra một lọ độc dược: "Phu nhân, đồ ăn có thể không ăn, nhưng rượu này, là bệ hạ cố ý thưởng cho ngài."
Quý công tử nhẹ giọng nói: "Hắn muốn ta chết, đúng không?"
Lão thái giám nói: "Phu nhân, mời."
Quý công tử cầm bình rượu độc kia, cúi đầu nhìn đứa con của mình.
Trương Đại Cẩu của y không còn nữa, y sống cũng không thú vị.
Chỉ là đứa nhỏ đáng thương này, còn chưa có sinh ra, đã phải theo y tới âm tào địa phủ ngay trong thân cha.
Rượu độc thực ngọt, ngọt giống như mật đường.
Uống xong đầu óc mê mê trầm trầm, một chút cũng không khó chịu.
Quý công tử nằm ở trên mặt đất lãnh cung, cả một đời này mơ hồ lướt qua trước mắt.
Y nhớ tới Đại tướng quân lộ ra vẻ tươi cười giống như con chó ngu ngốc trên gương mặt anh tuấn. Y nhớ tới khi niên thiếu hai người dựa sát vào nhau nhìn một đêm tuyết lớn và hoa mai trong gió lạnh.
Y nhớ tới khi còn bé hắn muốn ăn quả đào trên cây. Vì thế Trương Đại Cẩu nho nhỏ bò đến trên cây, bị chim chóc trên cây mổ đến mức bò đầy đất.
Y nhớ tới Giang Nam năm ấy mưa phùn hoa đào, dưới chân con ngựa cao lớn mới mua lông bờm dày kín bóng loáng sáng chói.
Tiểu khất cái bị đè gãy hai chân ngồi trên bùn lầy, ánh mắt nhìn y nóng cháy sáng lên.
Một đời đến tận bây giờ, chết sống do thiên mệnh.
Không hối hận từng đến Giang Nam.
Thân thể mơ màng nặng nề đột nhiên bị người nâng lên, một dòng chất lỏng chua xót rót vào trong miệng.
Giọng nói nôn nóng của Quyền thần đứng thứ ba vang lên ở bên tai: "Thiều Khanh, Thiều Khanh ngươi tỉnh tỉnh!"
Quý công tử đột nhiên mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy một mảnh đen kịt.
Quyền thần đứng thứ ba nói: "Thiều Khanh, ta phái người đưa ngươi ra khỏi kinh, ngươi ráng chống đỡ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!