Đại tướng quân bị thương rất nặng, mười ngày nửa tháng không thể xuống giường.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, một bên tra thích khách, một bên làm tiền trang ở Duyên Châu đóng cửa ngừng kinh doanh, kêu người mang theo vàng bạc rút đi chạy ra ngoài cửa khẩu phía Bắc, phòng ngừa bị tra được.
Quyền thần đứng thứ ba thường xuyên tới phủ Tướng quân, có đôi khi nói chút chuyện nhỏ với Đại tướng quân, có đôi khi đi tìm Quý công tử nói chuyện phiếm.
Quý công tử tự thân sắc thuốc cho Đại tướng quân, bị sặc đến ho khan.
Bọn hạ nhân nhìn thấy đến nóng lòng, muốn thay y làm, y còn không chịu.
Từ sau khi Đại tướng quân bị ám sát, mỗi ngày Quý công tử đều như bị thần hồn nhát thần tính trông gà hoá cuốc. Mỗi khi Đại tướng quân đòi ăn chút đồ vặt, tất cả đều phải do y tự thân đem tới.
Đại tướng quân bị ép ăn cháo khét nồi tận mấy ngày, thật sự chịu không nổi, trộm kêu thủ hạ xuống phòng bếp lấy gà quay cho hắn.
Ăn nhai ngấu nghiến mà gặm xong một con gà quay, Đại tướng quân chùi chùi miệng, vẻ mặt suy yếu nằm ở trên giường, đánh cái ợ hơi.
Quyền thần đứng thứ ba ngồi xổm trên bậc thang nhìn Quý công tử sắc thuốc: "Tẩu tử, tướng quân có phải có lòng muốn thoái ẩn hay không?"
Quý công tử oán hận mà nói: "Nếu hắn còn muốn ở lại ở kinh thành ngây ngốc nữa, ta liền băm hắn thành gà xé!"
Hạ thể của Quyền thần đứng thứ ba chợt lạnh, vì Đại tướng quân mà thở dài.
Mỗi ngày Đại tướng quân đều thử đứng lên, mỗi lần đều là lấy thất bại làm kết thúc.
Quý công tử khó thở liền khóc: "Ngươi còn không ngoan ngoãn như vậy nữa, ta dứt khoát chém đứt chân của ngươi, về sau ngươi cũng đừng đứng lên!"
Đại tướng quân ôm eo y thân thân cái bụng to đang mang thai bảy tháng kia, thấp giọng nói: "Tức phụ nhi, chúng ta đi thôi, hiện tại liền đi. Mấy ngày nay ta hay nằm mơ, trong lòng sợ hãi."
Quý công tử hầm hừ nhưng mềm lòng, nhỏ giọng nói: "Nhưng hiện tại ngươi không thể ngồi xe ngựa, sẽ xóc rách miệng vết thương và xương gãy."
Đại tướng quân bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ có thể chờ.
Hắn chậm rãi chờ, đợi hơn mười ngày.
Thân thể còn chưa có khỏi hẳn, cửa khẩu phía Bắc lại truyền đến chiến báo.
Những vùng chăn dê trên cao nguyên ở bắc hoang, như một thông lệ cứ tới mùa thu sẽ xảy ra cướp bóc.
Nhưng lần này không phải loại cướp bóc nhỏ lẻ ít ỏi nữa, mười mấy bộ lạc liên hợp lại biến thành một quân đội khổng lồ, ầm ầm cuồn cuộn tràn tới cửa khẩu phía Bắc.
Ngày chiến báo truyền đến, trên triều đình yên tĩnh một mảnh.
Tiểu Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, khuôn mặt không có biểu tình liếc mắt nhìn chiến báo một cái, thở dài một tiếng đứng dậy đi tới phủ Tướng quân.
Đại tướng quân đã thu thập hành lý xong xuôi, còn kêu người lên phố mua hơn mười rương trái cây điểm tâm của kinh thành, sợ Quý công tử ở Giang Nam bỗng nhiên muốn ăn.
Đại tướng quân và Quý công tử đang ngồi phơi nắng trên đống hành lý đã được đóng gói. Bỗng nhiên một trận gà bay chó sủa, tiểu Hoàng đế mặc long bào cưỡi ngựa vọt tới áo bay tóc loạn, chật vật mà té ngã bên cạnh bọn họ.
Đại tướng quân ngây dại.
Quý công tử cũng ngây dại.
Trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ của tiểu Hoàng đế đã trắng bệch một mảnh, trong đôi mắt kiên nghị hình như có nước mắt. Hắn chật vật nâng mặt lên, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, Thiều Khanh, cửa khẩu phía Bắc không giữ được nữa."
Đại tướng quân há mồm, vừa muốn nói một câu "Liên quan tới ta cái trứng", nhưng hắn nhìn tức phụ nhi bên người, miễn cưỡng nuốt nghẹn những lời tính nói trở về.
Trời sinh hắn có tính lạnh nhạt. Trước kia đánh giặc là vì quyền lực địa vị, hiện tại hắn cũng không còn muốn quyền lực địa vị, nên càng không hề hứng thú với việc đánh nhau.
Nhưng tức phụ nhi của là một tiểu thần tiên, không thể nhìn thế nhân chịu khổ gặp nạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!