5.
Quả Quýt Nhỏ là một Quả Quýt Nhỏ đơn thuần.
Thói quen hằng ngày của cậu chính là:
"Sao hôm nay mình vẫn chưa trở nên ngọt, lo chết thôi."
Cậu muốn dùng điện thoại của họa sĩ lên mạng tra xem
"quả quýt cần bao lâu mới ngọt", nhưng cậu không chạm vào được chiếc điện thoại. Linh hồn sẽ xuyên qua mọi vật thể, kể cả họa sĩ.
Quả Quýt Nhỏ hăng hái, ngày qua ngày không làm gì ngoại trừ việc lải nhải, đi tới đi lui, xuyên tới xuyên lui trước mặt họa sĩ.
Cậu tự thấy rằng mình rất tuyệt vời.
Họa sĩ lại thật sự đau đầu: Quả quýt này không thể an phận một chút à, nó không bị chứng tăng động chứ?
Trời cao lúc này đã nghe được tiếng lòng của họa sĩ.
Đêm đó, gió mạnh mưa to, cây quýt bị thổi tanh bành, Quả Quýt Nhỏ suýt nữa là mất mạng.
Ngày hôm sau, cậu không vào phòng họa sĩ gọi hắn dậy. Hiếm khi họa sĩ ngủ được đến lúc tự nhiên tỉnh, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Hắn ra khỏi nhà, thấy lá cây quýt rụng đầy trên đất, khu vườn trong tình trạng lộn xộn. Quả Quýt Nhỏ uể oải, nhưng vẫn kiên cường treo trên cành.
Giống như là đang bị bệnh.
Nhưng Quả Quýt Nhỏ yếu ớt, cậu thiếu niên ẩn náu bên trong cũng rất yếu ớt.
Linh hồn có đôi khi, nói không là không, sẽ biến mất đến không còn một mảnh, không để lại dấu vết gì.
Trong lòng họa sĩ rõ nhất điều này, hắn tiến lên sờ sờ Quả Quýt Nhỏ, Quả Quýt Nhỏ không hề phản ứng gì, không biết là còn ngủ, hay là đã bị thương.
Em có sao không?
Họa sĩ lo lắng hỏi.
Đáng tiếc Quả Quýt Nhỏ không nghe được, cậu ngất xỉu. Cây quýt cũng không nghe được, nó cũng ngất xỉu.
Mà dự báo thời tiết cho biết, đêm nay sẽ có một trận mưa to.
Họa sĩ cau mày, hắn không muốn Quả Quýt Nhỏ biến mất. Những điều hắn từng vô lực ngăn chặn, hôm nay, trời cao dường như đã cho hắn một cơ hội để chuộc lại.
Ngày hôm đó, họa sĩ không vẽ tranh.
Hắn đi vào làng tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô Mộc, trong một ngày, xây được một cái lều đơn giản bằng tre và che phủ bằng tấm vải dầu, hy vọng rằng có thể giúp cho Quả Quýt Nhỏ che mưa chắn gió.
Quả Quýt Nhỏ nửa tỉnh nửa mơ, chưa nhìn thấy mọi điều.
Nửa đêm, Quả Quýt Nhỏ suy yếu cuối cùng đã tỉnh lại, thời tiết vẫn mưa to gió to. Lều trúc đã che chắn họ khỏi phần lớn gió mưa, điều này đã làm cho họ an toàn. Nhưng Quả Quýt Nhỏ lảo đảo lung lay, bị giọt mưa thổi ngang tấp vào, đau đến nghẹt mũi.
Động động động ——
Cửa sổ của họa sĩ cũng bị gió thổi đến mức vang lên tiếng.
Sau đó, người họa sĩ mở cửa.
Hắn cầm ô đứng trước mặt Quả Quýt Nhỏ, tỉ mỉ mà nhìn hai mắt Quả Quýt Nhỏ.
Quả Quýt Nhỏ tủi thân mà khóc, yếu ớt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!