Chương 2: (Vô Đề)

1.

Mang theo sự hoài nghi, buồn bực và sa mạc lời thì vào ngày hôm sau, trong khuôn viên có người đến.

Đó là một họa sĩ trẻ, hắn kéo theo một chiếc vali lớn và một xe đẩy dụng cụ vẽ nhỏ, rầu rĩ chuyển vào khoảng sân đổ nát này. 

Trợ lý của họa sĩ đã tìm vài người để dọn dẹp vệ sinh, lau chùi căn nhà cũ kỹ cho sạch sẽ, chỉnh tề cho đến khi thấy rằng có thể ở được.

Họa sĩ nhìn lên, bức tường phai phủ cây leo xanh mọc rậm sau cái nắng gay gắt vẫn tỏ ra sống động. Hắn bước tiếp đi một bước, ven con đường gạch xanh cũ kỹ là dòng suối uốn quanh êm ái không qua mép rêu xanh. 

Đây là nơi hắn từng sống khi còn bé, là khoảng sân nhỏ thuộc về ông nội của hắn ở quê.

Ở chỗ này, hắn đã có một tuổi thơ cực kỳ hạnh phúc........

Trợ lí nhìn thấy cây quýt:

"Thầy ơi, thầy xem khuôn viên này còn có cây quýt nè, cả quả quýt nữa!"

Trợ lí muốn hái Quả Quýt Nhỏ, Quả Quýt Nhỏ theo bản năng mà né tránh, hoảng hốt reo lên ồn ào. Kết quả là trước khi trợ lí chạm vào được, họa sĩ nói:

"Đừng hái. Cây quýt này chưa từng ra hoa kết trái."

Nghe vậy, trợ lí liền thu tay và đẩy gọng kính:

"Vậy có lẽ là nó biết thầy muốn quay lại ở một thời gian nên mới đặc biệt tiếp đón ạ? Là một quả quýt nhỏ tốt." 

Họa sĩ mím môi, không đồng tình.

Hắn có vẻ tâm trạng không tốt, không biết đang phiền não cái gì.

"Thầy ạ, hãy yên tâm ở đây một thời gian. Đừng quan tâm đến những lời đồn ác ý bên ngoài. Nếu có việc gì, thầy hãy gọi điện cho con, cứ tâm sáng tạo ở đây nhé ạ." 

Họa sĩ không trả lời, khi dẫn trợ lý ra cửa hắn bỗng nói:

"Cậu cũng thấy rằng tôi hết thời rồi mà đúng không?" 

Lần này đến lượt trợ lý không biết phải trả lời sao. 

Họa sĩ thở dài: Đi đường cẩn thận.

Cây quýt suy nghĩ nửa ngày, rung cành:

"Ông nhớ ra rồi, khuôn viên này là của anh ta, anh ta là cháu của người già ấy."

Người già kia từng là chủ nhân của khu vườn này, đã qua đời từ rất nhiều năm về trước. 

Quả Quýt Nhỏ nhìn xung quanh, nghe lời họa sĩ nói chuyện với trợ lý cái hiểu cái không, cậu lắc lư trên cành cây:

"Cháu tưởng cái anh kia tính ăn cháu."

Cây quýt nói:

"Không được, bây giờ cháu hơi chua."

Đại khái không ai muốn ăn cháu đâu, chua rụng răng mất.

Quả Quýt Nhỏ xí, mong mỏi mình nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng trở nên ngọt lịm.

2.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!