Chương 7: Hoa hồng buổi sớm

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Edit: An Tĩnh

Quả nhiên câu nói phụ nữ xinh đẹp là mầm tai họa không hề sai. Mặc dù năng lực làm việc của cô nàng Ngô Lệ này dở tệ nhưng cô ta cũng có ưu điểm, đó là kỹ năng đội nội và đổ tội cho người khác hạng nhất.

Trước đó cô ta bắt nạt cô ở nơi làm việc như vậy, dù Chu Thanh Thanh có mắng cô ả vài câu nhưng cũng không có ý định sẽ làm gì cô ta cả. Là do bản thân cô ta cảm thấy khủng hoảng, gấp gáp không nghĩ kỹ muốn quyến rũ Ôn Tư Ngật. Tuy rằng cô vui vì thấy được hậu quả của chuyện này nhưng tại sao Ngô Lệ lại nảy sinh thù hằn với cô vì mình không thành công chứ?

Trách đi trách lại vẫn trách Ôn Tư Ngật gây thù chuốc oán cho cô.

Chiếc xe con màu đen chạy với tốc độ đều đặn trên đường cao tốc bằng phẳng.

Chú Vương tài xế lái xe vốn là một người trầm mặc kiệm lời, trước giờ luôn tập trung lái xe đàng hoàng, không hề tán gẫu câu nào.

Bên trong xe yên tĩnh im lìm không chút âm thanh, ngay cả bầu không khí cũng như đang chuyển động chậm lại.

Chu Thanh Thanh an phận ngồi một bên, ngậm chặt miệng, hàng mi dài cụp xuống như đang suy tư điều gì đó.

Một lát sau, điện thoại trong tay chợt rung lên, cô bấm lên xem rồi quay đầu báo cáo với Ôn Tư Ngật: "Sếp Ôn, Trần Vĩ trả lời nói đã giải quyết xong rồi ạ."

Ôn Tư Ngật nhắm mắt, mí mắt chẳng hề động đậy lấy một cái.

Trong xe lại yên tĩnh một lần nữa.

Thái độ gì đây? Đừng bảo anh tin thật đấy nhé? Không đúng, mấy lời nói dối nhằm khích bác ly gián vụng về của Ngô Lệ chẳng phải anh chỉ cần nhìn một cái đã hiểu thấu rồi sao?

Nhưng anh không hỏi, nếu cô cuống cuồng giải thích thì trông có vẻ chột dạ.

Chu Thanh Thanh ngẫm nghĩ giây lát, bỗng nhiên lên tiếng: "Thật ra tôi thấy ngoại hình Ngô Lệ rất đẹp, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ rung động. Sếp Ôn không thấy như vậy sao?" Ngoại trừ nhan sắc, cô ta còn có phong thái trưởng thành khó tả của một người phụ nữ, tóm lại nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ thích hình mẫu phụ nữ thế này.

Ngoài mặt cô khen ngợi Ngô Lệ nhưng thực chất là đang chứng minh cô không hề uy hiếp cô ta, đồng thời cũng khéo léo giải thích những lời Ngô Lệ nói chỉ là đang vu khống cô.

Ôn Tư Ngật chậm rãi mở mắt.

"Đẹp?"

Đoạn, anh cười khẽ một tiếng: "Phụ nữ xinh đẹp chỉ là vốn liếng đối với người bình thường. Nhưng đối với một số người, nó chẳng đáng là bao, chỉ là thú vui tiêu khiển tiện tay đụng vào lúc rảnh rỗi."

Dĩ nhiên Chu Thanh Thanh biết rõ với thân phận là người đứng đầu và là người thừa kế của một gia đình giàu có quyền lực thì phụ nữ xinh đẹp vây quanh Ôn Tư Ngật nhiều như mây, người thích và theo đuổi anh không thể đếm xuể, những cô gái tiểu hoa mới nổi trong giới giải trí như Dương Tiếu Di cũng không phải là ít. Nhưng đối với anh, phụ nữ cũng chỉ là món đồ giải tỏa những lúc rảnh rỗi mà thôi.

Anh xem thường, cũng lười lãng phí thời gian.

"Hơn nữa." Ôn Tư Ngật bỗng dừng lại.

Chu Thanh Thanh khiêm tốn học hỏi: "Hơn nữa gì ạ?"

Ôn Tư Ngật quay đầu đi, hờ hững liếc cô: "Tôi ghét phụ nữ."

Chu Thanh Thanh: "…"

Đi đường vòng tuy muộn nhưng cuối cùng vẫn đến.

Người này đúng là thù dai.

Cô im lặng mắng chửi trong lòng đôi câu.

Xe tiếp tục di chuyển trên đường, Ôn Tư Ngật ngước mắt lên, thảnh thơi liếc sang bên cạnh thử. Chu Thanh Thanh đang cúi đầu, cánh môi đỏ mọng không biết đang lẩm bẩm nói gì, dáng vẻ dường như không phục. Không biết có phải là vì cô không đồng ý với những lời anh nói khi nãy không, hay là vì chuyện khác.

Trong lúc Chu Thanh Thanh oán thầm.

"Làm sao, dáng vẻ cô thế này là đang bất mãn gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!