Chương 56: Anh yêu em (Hoàn chính văn)

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Ngày hôm sau là cuối tuần nên không cần dậy sớm đi làm, nếu không Chu Thanh Thanh chắc chắn không dậy nổi.

Ánh nắng buổi sớm rực rỡ mà gay gắt, trong phòng ngủ rộng lớn, lớp rèm cửa sổ dày được kéo kín không để một chút ánh sáng nào lọt vào.

Chu Thanh Thanh vùi mình trong chăn ngủ say sưa, thỉnh thoảng lại rúc vào lòng Ôn Tư Ngật, hai tay hai chân bám lên người anh.

Ôn Tư Ngật nhắm mắt kéo cô vào lòng mình, tì cằm lên mái tóc mềm mại xù xù của cô. Anh cao hơn Chu Thanh Thanh khá nhiều, tay vòng qua vòng eo thon thả của cô cũng có thể ôm trọn cả người cô vào lòng, hệt như ôm một chú gấu bông vậy.

Khi ở trong vòng tay chặt chẽ, ấm áp và cực kỳ có cảm giác an toàn của anh, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn an phận, không ngọ nguậy nữa.

Không biết qua bao lâu, hàng mi dày của Chu Thanh Thanh run nhẹ rồi cô chậm rãi mở mắt. Sau một hồi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết thì cô cũng đã tỉnh táo lại.

Vì trong phòng mở máy điều hòa rất ấm áp nên khuôn mặt trắng nõn của cô cũng đỏ bừng lên sau giấc ngủ dài.

Cô dụi mắt một cái, lấy điện thoại ở tủ đầu giường đến xem thử, ồ hố, hai giờ chiều!

Cô chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế!

May mà hôm nay là cuối tuần nên không có việc gì phải làm, Chu Thanh Thanh dậy rồi nhưng không rời giường ngay mà cầm điện thoại xem tin nhắn Wechat một lượt trước. Khi này cô mới phát hiện mẹ có gọi cho mình một cuộc điện thoại lúc hơn 11 giờ sáng.

Khi ấy cô đã bắt máy trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng nhưng vì quá mệt nên chẳng có sức lực nói chuyện, hình như mẹ có hỏi cô vài câu trong điện thoại mà không nhận được câu trả lời của cô.

Sau đó… Hình như một bàn tay với khớp xương rõ nét đưa ngang qua trước mắt cô rồi cầm lấy điện thoại của cô… Sau đó thì cô ngủ say như chết, hoàn toàn không có nhận thức gì nữa.

Sau vài giây lẳng lặng nhìn trần nhà chằm chằm, Chu Thanh Thanh bỗng dưng ngồi bật dậy trên giường, vậy là Ôn Tư Ngật đã nghe điện thoại giúp cô sao? Anh nói với mẹ cô thế nào?

Mặc dù ngủ lại nhà bạn trai là chuyện rất đỗi bình thường nhưng hình như vẫn có chút ngại ngùng…

Chu Thanh Thanh ngồi suy tư hai giây rồi nằm bẹp xuống hệt như con cá mặn. Dựa theo quy tắc buông xuôi "nghe thì cũng đã nghe rồi", cô xoay người nằm trên gối, mở game quả cầu vui vẻ ra định chơi hai ván game.

Dưới váy ngủ, đôi chân trắng nõn vừa thẳng vừa thon dài kia vui vẻ lắc lư sau lưng, mới lắc lư vài cái thì cô cảm thấy eo hơi nhức mỏi nên đã nằm hoàn toàn bất động trên giường.

Tuy có mỏi có nhức nhưng cô cảm giác cả người rất nhẹ nhàng và thoải mái, chắc là Ôn Tư Ngật đã tắm rửa giúp cô rồi.

Ừm… Một lần lạ, hai lần quen ấy mà. Chu Thanh Thanh có lý chẳng sợ nghĩ thầm.

Lúc Ôn Tư Ngật đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào đã thấy hình ảnh như vậy, cô lười biếng dang tay dang chân nằm sấp trên giường, mái tóc đen tuyền dài ngang vai rối bời xõa trên xương vai thon thả, trắng sáng như ngọc, hai màu trắng đen rõ ràng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt của cái đẹp. Mà dưới mái tóc dày ấy có thể thấy loáng thoáng những vết đỏ đậm màu, trông cực kỳ rõ ràng hơn trên làn da mềm mại và trắng trẻo của cô.

Anh đi đến ngồi xuống bên mép giường, nhéo tay cô một cái: "Dậy lúc nào?"

"Mới dậy không lâu."

Chu Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy, gác hai chân lên đùi anh hệt như người không xương: "Tê chân quá, anh xoa bóp giúp em đi."

Ôn Tư Ngật nắm mắt cá chân cô, tay hơi dùng sức chút để kéo cô đến gần, sau đó anh ôm cô ngồi ngoan trên đùi mình.

Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân cô rồi biến mất kia khiến Chu Thanh Thanh vô thức nhớ đến hình ảnh anh nắm cổ tay cô một cách thô bạo tối qua.

Mặt cô hơi ửng đỏ, khi này Ôn Tư Ngật đã bắt đầu xoa bóp chân cho cô không quá nhẹ cũng không quá mạnh: "Sáng nay mẹ em gọi đến, em không trả lời nên anh nghe máy thay em rồi."

"Ồ, mẹ em nói gì thế?"

"Không có gì, chỉ là quan tâm em thôi." Chu Thanh Thanh vẫn còn chút uể oải, ngón tay trắng trắng hồng hồng buồn chán cầm nút áo anh chơi đùa.

Ôn Tư Ngật ôm hai chân cô vào lòng, lại đưa tay nắm lấy tay cô: "Có đói bụng không, anh bảo người chuẩn bị một ít thức ăn."

"Ừm." Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, đuôi mắt cong cong: "Anh bế em đi!"

Từ sau khi yêu nhau, ở một mức nào đó mà nói thì thật ra Chu Thanh Thanh rất bám người. Ngày nào cũng muốn được chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, muốn anh bế, muốn anh hôn, ngay cả khi ngủ cũng muốn được anh ôm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!