Chương 50: Đồ trẻ con

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Khi thấy bình luận ấy, Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cù ảnh đại diện của Ôn Tư Ngật: "Anh giải thích thì giải thích thôi, đừng để nhân viên của anh bí mật tiết lộ thông tin!"

Bà chủ cái gì hả, bây giờ họ chưa phải là kiểu quan hệ đó đâu.

Chọn bình luận thế này để trả lời, đừng tưởng cô không nhìn ra nhé!

Có lẽ Ôn Tư Ngật ở bên kia còn đang bận rộn giải quyết công việc sau đó nên đoán chừng vẫn chưa nhìn thấy.

Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, cả người cũng nhanh chóng thả lỏng. Cô đi đến vùi mình trên ghế sofa, sau đó thoải mái nằm xuống. Từ sau khi nhìn thấy hotsearch bôi nhọ kia, cả người cô đều trong trạng thái căng thẳng.

Vốn dĩ đã bận rộn cả một tuần, hôm nay vất vả lắm mới được ở nhà ngủ nướng thì đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ này, cắt ngang giấc ngủ của cô.

Chỉ là đã thức dậy rồi, muốn ngủ lại cũng chẳng ngủ được.

Chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa, lúc này Chu Thanh Thanh mới có thời gian nghĩ đến vấn đề của Lý Giai Viện.

Cô không động đến Lý thị, một mặt là như những gì ba cô đã nói, đó là sẽ dính dáng đến dì út của cô. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lúc ấy dì út của cô cũng bị liên lụy vào, vậy nên cô tạm thời không làm gì. Mặt khác, cô quả thật không rảnh rỗi, ba cô sẽ lên kế hoạch, không đến lượt cô phải bận tâm.

Không ngờ hôm nay Lý Giai Viện lại dám làm ầm ĩ trên đầu cô như thế.

Cô chỉ mới gặp Lý Giai Viện và người bạn xu nịnh kia của cô ta vài lần, ngay cả tên còn chẳng biết, ấn tượng cũng không quá tốt đẹp. Lần đầu tiên là gặp nhau ở chợ ăn vặt ven bờ biển, Chu Thanh Thanh định chào hỏi cô ta để tránh không khí lúng túng nhưng cô ta không quan tâm, thoạt nhìn là một người lạnh lùng, tuy nhiên sau đó cô ta lại nịnh hót Lý Giai Viện, thậm chí còn kiêu ngạo, thượng đẳng chỉ chỏ túi xách của cô với Lý Giai Viện.

Mà có lẽ nội tâm Lý Giai Viện rất xem thường cô ta, thành thử thái độ dành cho cô ta không hề tốt, cảm thấy không vui là lại trút giận thẳng lên đối phương.

Người như thế, không chỉ đạp thấp nâng cao [1] mà lòng dạ còn nhỏ nhen.

[1] Nguyên văn: " " – phủng cao thải đê. Câu này lấy ý từ câu thành ngữ "

" – bái cao thải đê, ý chỉ hành động bợ đỡ nịnh nọt bề trên, uy hiếp hãm hại kẻ dưới.

Trong hai người Lý Giai Viện và cô ta, một người xấu xa công khai, một người xấu xa âm thầm. Có thể gọi là lũ khốn nạn thường sống theo bầy đàn.

Nhưng người có thể nghĩ đến việc mua hotsearch bôi nhọ Chu Thanh Thanh cô để cô đối phó Lý Giai Viện thì lòng dạ quả thật quá mưu mô.

Từ lúc chào đời đến nay, đại tiểu thư chưa từng bị sỉ nhục nặng nề như vậy, cô ta tưởng cô là cọp giấy thật đấy à?

Nhưng cũng chẳng cần cô tự ra tay bởi Lý Giai Viện sẽ khiến người bạn kia của cô ta lên bờ xuống ruộng!

Xem như là chó cắn chó đi!

Sực nhớ lại mình vẫn chưa hồi âm tin nhắn của Văn Thủy Dao, vì thế cô cầm điện thoại lên, trả lời cô bạn: "Yên tâm, không sao, xử lý xong rồi."

Văn Thủy Dao lập tức trả lời như thể đang chờ sẵn trước điện thoại vậy: "Không sao thì tốt, tớ cũng mới nhìn thấy, hotsearch bôi nhọ bị xóa rồi. Tớ kể cậu nghe, sáng nay lúc lướt Weibo thấy tên cậu, tớ ngớ người ra, tớ còn nghĩ bình thường cậu chỉ hơi tùy hứng, có chút ngốc, sao lại bị kéo lên hotsearch? Hay thật, bấm vào xem thử thì toàn là trò cười của cậu, tớ còn xem say mê một lúc lâu đấy."

Chu Thanh Thanh: "Thu hồi thu hồi ngay. Thu hồi lại ngay cho tớ nhanh lên!"

Văn Thủy Dao: "Hahahahahaha."

Văn Thủy Dao: "Ai mà ngờ được sau đó lại phát triển thành chuyện như vậy, lại còn có người đổi trắng thay đen đến mức độ đó. Tớ nói cậu nghe, có vài người đúng là chẳng có tí đầu óc gì, chỉ biết kiếm chuyện với người khác theo hướng dư luận. Tớ lý luận qua lại với họ mười mấy lần, hết nói sự thật đến giảng đạo lí, họ lại bảo tớ là tài khoản seeding, hỏi tớ nhận được bao nhiêu tiền, đúng là làm tớ tức chết đi được!

À đúng rồi, đã tìm được người bôi nhọ sau lưng cậu chưa, là cô Lý đó mua à?"

Chu Thanh Thanh gửi tin nhắn thoại kể hết ngọn nguồn câu chuyện cho cô bạn nghe một lần.

Văn Thủy Dao: "Ôi vãi! Sao lại có loại người như vậy!"

Chu Thanh Thanh: "Không sao, để cô ta với Lý Giai Viện chó cắn chó đi."

Văn Thủy Dao: "Ừ ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!