Chương 44: Làm nũng

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Tai Chu Thanh Thanh đột nhiên nóng bừng lên, cô đẩy tay anh ra: "Ai muốn gọi anh là anh hả!"

Không biết xấu hổ!

"Không thể à?" Ôn Tư Ngật thong thả rụt tay về.

Vẻ mặt anh bình tĩnh tựa như chỉ đang nói đến một chuyện rất đỗi bình thường.

"Dĩ nhiên là tôi không muốn rồi."

Anh là sếp cũ của cô, bây giờ anh đang theo đuổi cô thế này đã là một sự phát triển khó tưởng tượng nổi rồi. Bảo cô gọi anh là anh… Càng kỳ lạ hơn nữa…

Ai muốn gọi sếp cũ là anh chứ!

Ôn Tư Ngật gật đầu, giọng bình thản: "Vậy thì em cũng không cần gọi người khác là anh hết tiếng này đến tiếng khác đâu."

"…"

Anh dựa vào đâu mà yêu cầu cô?

Cứ gọi đấy, thì làm sao?

Chu Thanh Thanh âm thầm châm biếm vài câu trong lòng, sau đó lại cầm muỗng múc mấy miếng xoài nhỏ. Cô nhìn anh chằm chằm, rồi đuôi mắt bất chợt cong lên: "À, anh ghen hả?"

Anh còn biết ghen cơ à?

Lúc trước cô và Dụ Gia Thạch gặp nhau vài lần, anh còn vô cùng bình tĩnh phân tích thiệt và hại cho cô, bây giờ lại ghen vì một "ánh trăng sáng" hồi mẫu giáo sao?

Hóa ra lực sát thương của ánh trăng sáng lại mạnh như vậy, tiểu thuyết không lừa mình.

Cô chỉ tùy tiện học theo một chút, không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.

Nhưng cô cũng không nói bậy nói bạ hoàn toàn, lúc còn học lớp mẫu giáo ở nhà trẻ, cô thật sự gặp được một anh trai học lớp lớn hơn có ngoại hình rất đẹp. Từ nhỏ cô đã là người cuồng nhan sắc, thế là cứ đi theo sau mông anh muốn làm bạn với người ta. Đáng tiếc là người anh kia cũng không đối xử tốt với cô như những gì cô đã kể, chỉ là cô cố ý bịa chuyện nói ra để chọc giận Ôn Tư Ngật mà thôi.

Khi ấy anh bé đó dù chỉ là một đứa trẻ nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, anh chê cô phiền phức và nhiều chuyện nên mới dùng đồ ăn vặt chặn miệng cô, yêu cầu cô đừng đi theo anh nữa.

Hơn nữa chẳng mấy chốc anh bé đó đã lên lớp một, trở thành học sinh tiểu học, sau đó họ cũng chưa từng gặp lại nhau lần nào nữa.

Nhưng bất kể thế nào, chọc giận được Ôn Tư Ngật là được rồi.

Ôn Tư Ngật không vui thì cô lại vui.

Cô vui vẻ múc miếng xoài cho vào miệng, khi ngẩng đầu lên, cô chợt thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc, thế là độ cong khóe môi dần khựng lại. Ngu Tùng Tùng và một nhóm gồm vài nam nữ sinh đi ngang qua con đường bên ngoài tiệm, cậu chỉ cần hơi quay đầu chút thôi là có thể thấy được cô và Ôn Tư Ngật đang ngồi bên cửa sổ.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là: Cứu mạng, nếu để cậu thấy được thì toang rồi!

Lúc này, Ngu Tùng Tùng quay đầu qua định nhìn về hướng cô, Chu Thanh Thanh giật mình hít mạnh một hơi, cô không kịp suy nghĩ gì nhiều mà theo bản năng đứng dậy rồi kéo Ôn Tư Ngật đi ra phía sau.

Khi đến một ngã rẽ mà người bên ngoài không nhìn thấy mới dừng lại.

Cô ló đầu ra kiểm tra tình hình bên ngoài.

Hình như vài cô bạn nữ đi cùng Ngu Tùng Tùng cảm thấy hứng thú với tiệm đồ ngọt này nên có ý muốn đi vào.

Chu Thanh Thanh mặc niệm ngàn lần vạn lần đừng vào đây, nếu không họ sẽ chạm mặt nhau mất.

May mắn là nhóm bạn kia đứng bên ngoài thương lượng một hồi, các nam sinh không muốn vào tiệm đồ ngọt xung quanh ngập tràn màu hồng này lắm nên họ chỉ đứng ở cửa chốc lát rồi rời đi cùng nhau.

Chu Thanh Thanh thở phào một hơi, may mà không vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!