Lúc trước Văn Thủy Dao bảo đầu tháng 12 cô bạn có thể về Thâm Thành rồi, ai ngờ đến cuối tháng 12, cô ấy mới gọi Chu Thanh Thanh đến sân bay đón mình.
Bạn thân về nên đương nhiên dù mệt như chó thì Chu Thanh Thanh vẫn sẽ đi đón.
May mắn thay, cuộc họp hôm nay với sếp Ngô được lên kế hoạch vào lúc năm giờ chiều nên cô vừa khéo có thời gian trống.
Khi đến sân bay, cô đã trông thấy Văn Thủy Dao một mình kéo hai chiếc vali lớn, cô đơn đứng ở cửa ra vào, gió đông lạnh lẽo ở Thâm Thành thổi qua thật sự khiến cô bạn cóng như chó.
Nhìn thấy hình ảnh này, Chu Thanh Thanh nghĩ may mà cô có thể đến đón cô bạn được, nếu không sau chuyện này không biết sẽ bị cô ấy mắng ra thể thống gì nữa.
Sau khi lên xe và cảm nhận hơi ấm từ lò sưởi, Văn Thủy Dao lập tức thoải mái thở phào một hơi.
"Đúng là tớ đánh giá thấp nhiệt độ ở Thâm Thành rồi, sao tớ nhớ lúc trước mùa đông ở Thâm Thành đâu có lạnh đến vậy nhỉ? Hình như năm nay lạnh hơi quá mức rồi." Khi ở trên máy bay, cô ấy đã cởi áo khoác dài bên ngoài ra rồi: "Hay thật, ai ngờ vừa ra ngoài thì suýt đông đá thành chó." Nói rồi cô bạn vội vàng mặc áo khoác vào.
Chu Thanh Thanh nghĩ thầm, các cô không hổ là chị em tốt của nhau, ngay cả từ miêu tả cũng phải thống nhất như vậy.
"Sao cậu về muộn thế, không phải bảo sau một tháng là có thể về rồi hả?"
Nhắc đến chuyện này, Văn Thủy Dao cũng than thở: "Cậu không biết đâu, Văn Thủy Hoa tìm được công việc ở Bắc Thành, ba mẹ tớ không yên tâm, một hai bắt tớ ở lại Bắc Thành thêm một tháng để chăm sóc nó. Tớ phục thật luôn đấy, nó có phải trẻ lên ba đâu, cũng chẳng nhỏ hơn tớ bao nhiêu tuổi cả, có cái gì mà không yên lòng?"
"Nhớ lại năm đó sau khi tốt nghiệp, tớ một thân một mình đến Bắc Thành, có thấy họ không yên tâm gì đâu. Vào trong miệng của họ thì thành tớ hiểu chuyện, tự lập. Còn con trai ngoan của họ thì còn nhỏ tuổi nên sợ, đúng là quá đáng, một mình Văn Thủy Hoa đã bằng hai người như tớ rồi, rốt cuộc là ai sợ hơn đây?"
Văn Thủy Dao than phiền liên thanh một hồi.
Chu Thanh Thanh cũng biết về chuyện nhà cô ấy: "Thế hôm nay cậu về, ba mẹ cậu có biết không?"
Văn Thủy Dao dừng lại giây lát, sau đó mới đáp: "Biết chứ."
Nhưng biết thì sao: "Bây giờ họ còn đứa con trai nhỏ mấy tháng tuổi phải chăm sóc, dù biết cũng chẳng có thời gian đâu mà quan tâm tớ. Chỉ có bà nội gọi điện thoại cho tớ, bảo ở nhà chờ tớ về ăn cơm."
Nói đến đây, Văn Thủy Dao vội vàng nghiêng qua ôm người chị em tốt của mình: "May mà có cậu đến đón tớ."
Chu Thanh Thanh đưa tay vỗ lưng cô bạn một cái: "Đừng đau lòng, tớ luôn luôn đứng về phe cậu."
Thật ra khi ở trong nhà, chỉ một bát nước không được rót đều cũng sẽ để lại bóng ma sâu sắc trong lòng con trẻ.
Và nói thật cô cũng biết, không phải ba mẹ Văn Thủy Dao không thương yêu cô ấy, chỉ là tình yêu có ít có nhiều, đứa trẻ không được thiên vị cưng chiều sẽ mãi luôn là người bị tổn thương.
Nghĩ thế, Chu Thanh Thanh quay đầu đi, bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra nhiều năm qua, Văn Thủy Dao cũng đã quen với chuyện đó, chỉ là bây giờ gặp lại bạn thân nên kìm lòng chẳng đặng trút bầu tâm sự mà thôi, chẳng bao lâu sau, sự vui vẻ và hào hứng khi được quay về Thâm Thành đã thay thế.
Văn Thủy Dao chụp ảnh phong cảnh suốt cả đường đi, rõ ràng chỉ là những cảnh sắc rất đời thường nhưng đối với một đứa trẻ trở về quê nhà thì phong cảnh quê hương luôn là độc nhất vô nhị.
Mới chụp vài tấm ảnh và gửi vào nhóm lớp đã có rất nhiều người thảo luận. Văn Thủy Dao kích động muốn chia sẻ tâm trạng vui vẻ này với Chu Thanh Thanh, nhưng khi quay đầu lại thấy cô đang tựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt với hàng lông mi rậm cụp xuống, cảm giác như cô sắp ngủ gật vậy, đồng thời cũng cảm nhận khí chất buồn rầu vốn không thuộc về cô toát ra từ khắp người cô.
Giây tiếp theo, chiếc xe lái qua một vũng nước, dù chiếc xe đắt tiền này có tính năng tốt nhưng vẫn bị rung lắc dữ dội trong tích tắc, sau đó, Chu Thanh Thanh đang buồn rầu tựa đầu vào cửa sổ xe va đầu một cái "cộp" lên mặt kính khiến não cô suýt thì bị chấn động.
Chu Thanh Thanh: "…"
Văn Thủy Dao lập tức bật cười không chút đạo đức: "Tớ bảo này, đang yên đang lành tự dưng cậu giả vờ buồn bã cái gì thế hả, đáng đời."
"Ai giả vờ buồn bã chứ." Chu Thanh Thanh sờ đầu mình: "Tớ chỉ mệt quá thôi được không."
Gần đây vì một hợp đồng hợp tác mà cô đã bận rộn rất nhiều ngày.
"Hả, mệt quá ấy à?" Văn Thủy Dao ghé đến: "Tớ còn tưởng cậu khổ vì tình cơ đấy."
Chu Thanh Thanh: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!