Edit: An Tĩnh
Tính cách Ôn Tư Ngật không phải đa tình.
Mặc dù bình thường cô cũng hay thắt cà vạt cho anh nhưng hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
"Xin lỗi sếp Ôn, vừa nãy tôi đã thất lễ." Đoạn, cổ họng Chu Thanh Thanh giật giật, vẻ mặt vừa áy náy vừa xấu hổ, dáng vẻ như muốn chết để nhận lỗi: "Nhưng tôi thật sự không cố ý đâu."
Ôn Tư Ngật nhắm mắt: "Lý do."
"Lý do là…"
Trong khoảnh khắc tia sáng lóe lên, cô bỗng nghĩ ra một lý do tuyệt vời: "Hai người đi đến chỗ chúng ta lúc nãy, một người trong đó là bạn — trai cũ của tôi. Đúng, là bạn trai cũ."
Nếu có thứ gì đó khiến con người ta tránh còn không kịp thì sinh vật mang tên bạn trai cũ tuyệt đối sẽ xếp hạng nhất. Như vậy hành động của cô khi nãy rất trọn vẹn hợp lý.
Cầu thang ở cửa thoát hiểm không lớn nhưng rất cao và trống trải, ba chữ "bạn trai cũ" vang lên tạo ra những tiếng vọng lại mơ hồ trong khu vực này.
Người đàn ông nhíu chặt mày.
Sau tích tắc im lặng, môi Ôn Tư Ngật cong nhẹ lên cười cợt nói: "Chỉ một tên bạn trai cũ cũng đáng để cô phải chạy vắt giò lên cổ như con chuột thế à? Xem ra anh ta có ảnh hưởng rất lớn đến cô."
"Lớn chứ, chắc chắn phải lớn rồi." Ôn Tư Ngật nghe cô nói bèn ngước mắt lên, Chu Thanh Thanh rất khinh thường cụm từ miêu tả "chạy vắt giò lên cổ như con chuột" bôi nhọ hình tượng cô nghiêm trọng của anh, lập tức nói tiếp: "Lúc ấy chúng tôi chia tay cãi cọ rất kinh khủng, tôi chỉ hận không thể lột da tróc gân anh ta, mỗi lần thấy anh ta lại bực bội, không thèm gặp lại tên đàn ông tồi đó. Hơn nữa tên tồi đó cũng khó chịu khi thấy tôi, nếu thấy anh đi cùng tôi không chừng còn tung tin đồn bậy bạ.
Để giữ gìn sự trong sạch cho sếp Ôn, trong tình thế cấp bách tôi mới kích động như thế."
"Vậy xem ra tôi phải cảm ơn cô?"
"Thế thì không cần đâu."
Ôn Tư Ngật nhìn cô với ánh mắt dò xét một hồi, lát sau anh đứng thẳng lại, xoay người đi ra ngoài, còn không quên khịt mũi nói: "Sợ anh ta tung tin vịt? Tôi thấy cô còn có bản lĩnh tung tin đồn hơn anh ta đấy."
Chu Thanh Thanh: "…"
Mặc dù giọng điệu nghe có vẻ không tốt nhưng thoạt nhìn hình như anh không có ý định truy cứu gay gắt, Chu Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết tại sao anh bỗng dễ thương lượng, khoan dung từ bi bỏ qua cho cô dễ dàng nhưng cô không còn tâm tư mà nghĩ sâu xa nữa.
Cả sáng nay xảy ra chuyện liên tục, chỉ vì một giấc ngủ mà trả giá quá đắt.
Hai người họ nói chuyện với nhau cũng đã qua vài phút, không biết hai người kia đã đi chưa. Lúc đi từ sau cửa ra, Chu Thanh Thanh liên tục đảo mắt nhìn trái nhìn phải, muốn xem thử bóng dáng họ còn ở đây không, bất giác cô bị bỏ lại một khoảng xa.
Đôi chân dài của Ôn Tư Ngật bỗng dưng dừng lại, anh nhíu mày nói: "Chu Thanh Thanh, đi nhanh chút."
__
Thật ra Chu Thanh Thanh cảm thấy mình vô cùng nhanh trí, giải thích hoàn hảo không có lỗ hổng, không chê vào đâu được.
Nhưng vẫn không thể chịu được tên chó Ôn Tư Ngật này!
Trải qua một ngày dài làm việc, tám giờ tối, Chu Thanh Thanh về đến nhà vốn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng một câu "kiểm điểm một ngàn chữ" của Ôn Tư Ngật đã khiến cô lập tức thẳng sống lưng đến nỗi không thể thẳng hơn được nữa.
Trong lòng cô mắng thầm "mẹ kiếp", sau đó ngón tay nghiêm túc gõ chữ hồi âm anh trên khung tin nhắn Wechat: "Được."
Trả lời xong cô ụp điện thoại lại rồi đánh một quyền quân đội tự nghĩ ra còn có tên khác là "cú đấm tiễn Ôn Tư Ngật về tây thiên" vào hư không trên đỉnh đầu. Cô hung hăng trút giận một hồi, lúc này mới cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.
May mà anh vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, không bắt cô phải nộp liền vào ngày mai, Chu Thanh Thanh quyết định sẽ ngâm hai ngày rồi tính sau.
Xả nước nóng trong phòng tắm xong, cô tiếp tục nhỏ vài giọt tinh dầu thơm thoang thoảng vô cùng thư giãn vào bồn tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!